Chương 398 - Vong ơn! Phụ nghĩa! Phản bội!
Trong phòng tiệc, bầu không khí trở nên càng ngày càng nóng bỏng. Khách mời bốn phía, nhóm người xuất thân từ vọng tộc không chê chuyện lớn, trên mặt để lộ ra vẻ hưng phấn. Xa hơn chút nữa, đám quyền quý và đám phú thương phụ thuộc vào vọng tộc thì nghiêm mặt, rũ đầu xuống, không dám biểu lộ ra tâm tình. Lúc này, dựa theo quy trình, ánh đèn trong phòng tiệc trở nên ảm đạm, chỉ quanh quẩn ở phía dưới cầu thang xoắn ốc. Ánh đèn giống như là những ngôi sao không ngừng sáng lên, tạo nên sự mộng huyễn mà rực rỡ bên trong sự mờ mịt.
Con gái Kiều gia mặc váy dài pha lê, giống như là công chúa đi ra từ trong cổ tích. CÔ gái bước xuống dọc theo cầu thang.
"Năm đó, tôi không nên thả cho Chu gia các người một con đường sống!" Sắc mặt của ông lão tuổi xế chiều trầm xuống, trầm giọng nói.
Chu Tư Niên nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng. Ông nhìn về phía công chúa Kiều gia đang đi xuống: "Chỉ cần ông duỗi móng vuốt ra một cái liền kéo theo toàn bộ Kiều gia cùng nhau hạ táng."
Khi công chúa Kiều gia đi đến chính giữa hiện trường, rất nhiều người biết rõ chuyện cũ đều không ngừng nhìn về Kiều lão gia tử phía trước xe lăn và Chu Tư Niên. Tại thế kỷ trước, trong tiệc sinh nhật của tam tiểu thư Chu gia, lúc đó Chu gia đang ở trong tình thế bấp bênh nhất, khó tránh khỏi việc phải lựa chọn con rể cho Chu Tam tiểu thư để kết thông gia, thu hoạch thêm đồng minh cho Chu gia. Nhưng Kiều An Nam và người cha đã qua đời của ông ta lại đến nhà, hơn nữa còn lựa chọn nói ra một chuyện mới khuấy đục vũng nước vào lúc Chu Tam tiểu thư dừng bước.
"Kiều An Nam."
Chu Tư Niên nhìn về phía ánh mắt của Kiều Duẫn Thăng đang đẩy xe lăn cho Kiều An Nam, trong lòng cảm khái. So sánh với con trai trưởng của mình thì chênh lệch đâu chỉ là một bậc. Ông cảm nhận được sự chú ý đến từ bốn phía, hiểu rõ thời khắc mà mình chờ đợi đã đến. Ông nhìn chăm chú về phía Kiều An Nam, trầm giọng nói:
"Vào đầu thế kỷ trước, mậu dịch trong nước và ngành công nghiệp phát triển một cách nhanh chóng, cha của ông dẫn ông tìm đến Chu gia chúng tôi, muốn mưu cầu sự chuyển hình cho sản nghiệp gia tộc. Cha của tôi đã từng cân nhắc, nghĩ đến việc nên nâng đỡ cho đồng liêu nên đã đồng ý yêu cầu của các người, đồng thời còn cung cấp hỗ trợ nhóm kỹ thuật và tiền vốn đầu tiên…"
"Lúc đó, người đứng đầu Kiều gia các người cảm kích rơi nước mắt, vỗ ngực hứa hẹn, nói Chu gia là ân nhân của Kiều gia! Nguyện làm yên ngựa cho Chu gia chúng ta!"
Không biết là cố ý hay là vô tình, Chu Tư Niên hơi nâng cao giọng nói. Chuyện quá khứ của các danh gia vọng tộc khiến cho toàn bộ khách mời đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.
"Cha của tôi cũng không có ý giành công."
"Chỉ nói là, sau này nếu như Chu gia có ủy thác thì Kiều gia chỉ cần giúp Chu gia hoàn thành một việc trong phạm vi đủ khả năng là được.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Chu Tư Niên nói xong, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía sắc mặt âm u và tức giận của Kiều An Nam và người khác.
Nói xong câu này ông liền không nói gì thêm!
Nhưng mỗi câu đều đang ám chỉ!
Vong ơn!
Phụ nghĩa!
Phản bội!
Và… cắn chủ!
Điều này chính là lịch sử đen đối với một gia tộc lên nắm quyền và không ngừng gây dựng danh vọng như Kiều gia, thậm chí còn biến lễ trưởng thành của tiểu công chúa Kiều gia thành một vết nhơ!
Vạch mặt!
Chu Tư Niên này điên rồi?! Điên rồi!
Trong phạm vi danh gia vọng tộc, mấy người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên vẻ kinh hãi. Danh vọng và nội tình đối với gia tộc quyền quý bình thường thì chỉ là hư vô mờ mịt, nhưng đối với danh gia vọng tộc tồn tại gần trăm năm mà nói thì chúng là điều có thể bảo vệ con cháu, còn hữu dụng hơn cả lượng lớn tài phú và quyền hành ở lúc mấu chốt!
"An Nam, ông còn thừa nhận lời hứa hẹn này?"
Chu Tư Niên nhìn về phía Kiều An Nam đang ngồi thẳng người, con ngươi già nua đang nhìn chằm chằm vào mình, bàn tay khô quắt dùng sức siết chặt tay vịn xe lăn.
"Kiều gia chúng tôi chưa bao giờ quên ơn của Chu lão gia tử!" Giọng nói khàn khàn của Kiều An Nam vang lên.
Đây là đang ép buộc Kiều gia bọn họ!
Cùng một màn năm đó, thật sự là vô cùng tương tự! Tương tự?! Đây là đang đánh mặt Kiều gia!
"Vậy thì tốt!"
"Tôi cũng không phải là người dùng ơn để ép buộc người khác. Chủ tịch tập đoàn vận tải Trung Hải- Đinh Thanh là bạn tốt của tôi. Đối phương gần đây gặp phải một chút mâu thuẫn, tôi muốn mời Kiều gia giúp tôi." Chu Tư Niên tiếp tục nói.
⚝ ✽ ⚝
Một câu nói này vừa vang lên liền giống như là một tiếng sét nổ vang ở bên tai tất cả mọi người trong vòng. Đồng thời, mọi người đều như bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ ra!
Đinh Thanh, Tông trưởng tân nhiệm của Tào Môn. Mà người đứng sau Đinh Thanh chính là vị Lục tiên sinh thần bí kia!
"Chu gia đây là ôm được bắp đùi của Lục tiên sinh rồi?"
"Lục tiên sinh rốt cuộc đã cho Chu Tư Niên lão gia tử hứa hẹn gì mà có thể khiến cho đối phương xé mặt mũi không cố kỵ chút nào như vậy?"
Trong đám người, thanh niên anh tuấn và đồng bọn liếc mắt nhìn nhau một cái.
Phía trước xe lăn, trong lòng Kiều An Nam và chưởng môn Kiều gia đương thời Kiều Duẫn Thăng bắt đầu cảm thấy kiêng kỵ, sắc mặt ngưng lại.
Sau khi cái tên Đinh Thanh vang lên, giống như là ném một tảng đá lớn vào mặt nước, điên cuồng tạo nên gợn sóng khổng lồ.