Chương 399 - Danh Hiệu Của Lục Tiên Sinh!
Mây đen tản ra, để lộ vầng trăng lưỡi liềm sáng tỏ.
Tòa nhà Xuyên Hòa.
Tầng 58.
"Thuật lại lời nói của Chu lão tiên sinh một lần."
Bắt đầu từ câu thứ nhất, Lý Ngọc Trân đã dừng động tác đọc văn kiện lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía thư ký thứ nhất Trần Định Quyên, sau khi đối phương nói ra cái tên của Đinh Thanh liền hoàn toàn thả văn kiện xuống, ngồi thẳng người. Ánh mắt lạnh lùng ngưng tụ lại, tăng thêm ngữ điệu.
Trần Định Quyên từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên cùng Lý Ngọc Trân. Cô đương nhiên có thể hiểu rõ ý vị phía sau chuyện này là như thế nào. Vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục báo cáo.
"Vào thế kỷ trước, trong bữa tiệc sinh nhật của Chu Tam tiểu thư từng xảy ra một màn tương tự. Hôm nay, Chu lão tiên sinh lại tái hiện nó lại một lần nữa, lựa chọn thời cơ vô cùng khéo léo."
Nói xong, Trần Định Quyên nhìn về phía Lý Ngọc Trân, trầm giọng nói tiếp.
"Lợi hại!"
Đôi mắt của Lý Ngọc Trân có chút xuất thần. Qua rất lâu sau, cô lộ ra vẻ thán phục, chân chính cảm thấy rùng mình vì thế lực sâu không lường được ở phía sau Lục tiên sinh… cho dù là cô cũng vậy.
"Lục tiên sinh không chỉ là đang đánh cờ với Kiều gia Trung Hải."
"Hoặc có lẽ là…"
"Kiều gia chẳng qua chỉ là đúng lúc gặp phải mà thôi. Phát hiện một chút dòng nước ngầm ẩn giấu, những tồn tại trong dòng nước ngầm kia muốn sờ vào đáy của Lục tiên sinh, ngay sau đó Kiều gia liền dựa vào Tào Môn để thăm dò Lục tiên sinh."
Lý Ngọc Trân chú ý tới ánh mắt của Trần Định Quyên liền giải thích cho đối phương:
"Nếu như tôi suy đoán không sai, trong hai ngày này, người Kiều gia chắc là đều đang Lục tiên sinh phản ứng, thậm chí bọn họ nhất định đã chuẩn bị trước cho việc giằng co với các gia tộc tương đương. Tranh đấu càng sâu thì sẽ dò được đáy càng nhiều, tồn tại trong dòng nước ngầm sẽ thuận theo vết tích để lần mò về phía sừng của Lục tiên sinh. Như vậy, Kiều gia sẽ khiến cho những tồn tại trong dòng nước ngầm cảm thấy hài lòng, thu hoạch được càng nhiều lợi ích hơn."
Khứu giác của Trần Định Quyên cũng vô cùng nhạy bén. Lý Ngọc Trân chỉ nói đến một nửa, cô đã suy diễn ra, lúc ngẩng đầu lên thì lông tơ trên người không khỏi dựng thẳng.
Lục tiên sinh dùng vọng tộc Chu gia đã đi xuống để đối đầu!
Tái hiện lại cảnh tượng sinh nhật của thế kỷ trước! Bóc ra chuyện cũ chỉ có rất ít người biết được! Đây tuyệt đối có thể gọi là thần lai chi bút, là động tác nhỏ nhất nhưng lại có khả năng làm cho các phe cờ kinh hãi nhất!
"Sâu không lường được." Thư ký thứ nhất Trần Định Quyên nói.
"Đúng vậy. Sâu không lường được…"
Lý Ngọc Trân đáp một tiếng. Bên trong đôi mắt xinh đẹp kia chợt lóe lên một tia sáng vô sanh.
Dùng Tào Môn để bố cục, qua trận đánh cờ này, quân cờ dưới tay Lục tiên sinh sẽ chân chính tiến thêm một bậc, chân chính tiến vào cái thế giới này.
⚝ ✽ ⚝
"Được!"
Bến Thượng Hải.
Trong phòng tiệc cổ điển và xa hoa.
Trước xe lăn, đôi mắt của lão gia tử Kiều An Nam toát ra khí chất khiếp người. Bàn tay khô quắt lại lần nữa đập mạnh vào tay vịn, giọng nói khàn khàn giống như là quạ đen vang lên.
"Chuyện này coi như kết thúc, dù tôi chết đi thì cũng có thể nhắm mắt rồi." Kiều An Nam lão gia tử tiếp tục nói.
"Có thể khiến cho Kiều lão gia bớt lo nghĩ, xem ra Chu mỗ đã làm được chuyện khiến cho người người đều vui vẻ."
"Kiều lão gia."
"Chuyện chỉ có vậy thôi, Chu mỗ không làm phiền quá nhiều nữa."
Chu Tư Niên dứt lời liền móc phần lễ vật mà Kiều gia đã đưa cho Chu gia vào thế kỷ trước ra từ trong ngực, sau đó đưa cho người giúp việc bên cạnh: "Đây coi như là quà tôi tặng cho tiểu thư Kiều gia nhân dịp lễ trưởng thành."
"Chúc các vị đều có một buổi tối tốt đẹp, có chút chỗ không chu toàn còn xin các vị lượng thứ."
Chu Tư Niên chắp tay với bốn phía, trong lúc giơ tay nhấc chân đều thể hiện rõ là người xuất thân từ vọng tộc lâu đời.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện này, ông liền dẫn người đi ra khỏi phòng yến tiệc dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Đứng ở trước cửa, đối diện là đường chân trời sáng lạn nhất của thành phố.
"Thật đẹp."
"Trước đây nơi này cũng không có phồn hoa như vậy, bên kia dòng sông chỉ là một khu dân cư nhỏ bé."
Chu Tư Niên chỉ về phía đối diện bến Thượng Hải, nói với con trai trưởng ở bên cạnh.
"Cha?"
Xe đang đến gần.
Chu Chấn Nghiệp đã 40 tuổi nhìn chăm chú về phía cha mình. Trong trong ấn tượng của anh cha là một người luôn tao nhã, nhưng ngay lúc này gương mặt của cha lại trở nên hồng nhuận, khóe miệng đang giương cao, trong đôi mắt là niềm vui khó có thể ức chế, thật giống như… cuối cùng cũng trút bỏ được nỗi buồn bục tích tụ ở đáy lòng trong nhiều năm qua. Cả người quả thực là thống khoái và thỏa thích!
Hai người ngồi vào trong xe. Xe con màu đen biến mất ở trên đường.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Đã không có người chú ý tới cái gọi là lễ trưởng thành của tiểu công chúa Kiều gia nữa.
Một màn xảy ra trong bữa tiệc điên cuồng được lan truyền ra ngoài, vòng xoáy và đám mây tụ tập ở phía trên đỉnh đầu của Đinh Thanh và Thái tông lão khiến cho hai người không thở nổi hiện tại lại gần như tản đi với một tốc độ không thể tin nổi.
Giống như là sau cơn mưa trời lại sáng.