Chương 400 - Các Người Rốt Cuộc Biết Rõ Bao Nhiêu?
Đông Nam Á, khu vực biển gần Miến Quốc và bán đảo Mã Lai.
Đám chó săn vờn quanh tàu thuyền của tập đoàn vận tải Trung Hải càng ngày càng nhiều… Trong màn đêm, sóng biển vỗ vào, thuyền bè chập chờn. Đôi môi của thủy thủ Vương Kim Ba ở tầng chót trở nên trắng bệch, trong đôi mắt chứa đầy tia máu. Anh ta tuyệt vọng nhìn chăm chú về phía từng chiếc từng chiếc thuyền bè ở trong biển.
Ục ục ——
Dưới bụng vang lên tiếng kêu.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, vật tư trên thuyền đã không còn nhiều lắm. Lượng thức ăn hàng ngày của các thuyền viên đều bị giảm bớt, cộng với việc không thể dự đoán được vận mệnh của mình càng khiến cho Vương Kim Ba cũng không muốn ăn cho lắm.
"Có nghe nói hay không."
Trên người bây giờ không có sức lực.
Anh xoay người, dựa lan can rồi ngồi xuống.
Lúc này, người đàn ông trung niên hiểu biết nhiều cũng ngồi xuống ở bên cạnh với dáng vẻ sa sút tinh thần. Anh ta chép miệng, có chút thèm hút thuốc. Tay vươn vào trong ngực, đổ ra một nửa tàn thuốc từ trong hộp thuốc lá khô quắt. Sau khi suy nghĩ một chút, anh ta vẫn quyết định đưa lên bên miệng, đốm lửa cháy lên trong màn đêm… Khói mù lượn lờ bay lên, người đàn ông trung niên chớp mắt liếc qua, cảm giác thoải mái hơn. Anh ta nhìn thoáng qua người trẻ tuổi bên cạnh, khàn khàn nói.
"Cái gì?" Vương Kim Ba nghiêng đầu qua.
"Tàu thuyền vận tải Trung Hải chúng ta đã có tàu bị cướp sạch không còn. Hơn mười thuyền viên trên tàu không có một người nào có thể sống sót xuống tàu, máu tươi nhiễm đỏ boong tàu." Người đàn ông trung niên tiếp tục nói.
Vừa dứt tiếng, Vương Kim Ba giật mình, đôi môi run rẩy.
Đang muốn nói gì đó thì phương xa đột nhiên truyền đến tiếng gào to: "Đi rồi! Bọn họ đi rồi!"
Sau đó là tiếng còi nặng nề [ Bíp bíp——].
Ngay lúc này, tiếng còi dường như càng thêm rõ ràng trong màn đêm nặng nề tĩnh mịch. Vương Kim Ba giật mình trong lòng, gần như là dùng cả tay cả chân bò dậy, chống lan can trên boong tàu để nhìn về phía xa.
"Đi rồi!"
"Thật sự đi rồi!"
Giữa màn đêm, từng chiếc tàu giống như là đám chó săn kia đang không ngừng quay đầu, thậm chí tốc độ rời đi còn rất nhanh, giống như là rất sợ đùa với lửa có ngày chết cháy!
Bên trên tàu thuyền của tập đoàn vận tải Trung Hải, tất cả thủy thủ đều giống như tìm được đường sống từ trong chỗ chết, vành mắt đều đỏ lên, không ngừng hưng phấn kêu chạy nhanh.
"Xem ra bên phía tổng bộ đã giải quyết xong mọi chuyện.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Người đàn ông trung niên hút thuốc chẳng biết đã đứng lên từ lúc nào.
Anh ta nhìn về phía cảnh tượng phương xa, cũng thở ra một hơi, trên gương mặt tang thương hiện ra vẻ tươi cười.
"Chúng ta có phải là không sao nữa rồi hay không?" Vương Kim Ba hé miệng, bất an cẩn thận hỏi.
"Chắc vậy."
"Thậm chí, sau khi trở về, chúng ta đại khái sẽ có thể đạt được một chút chỗ tốt." Người đàn ông trung niên nhún vai, tiếp tục nói.
Anh ta vừa dứt lời, Vương Kim Ba lập tức ôm lấy đầu, núp ở trong góc boong tàu, nhỏ giọng khóc thút thít.
"Ngài yên tâm đi…K."
Yến Kinh cổ lão, màn đêm phủ xuống một nơi được bảo mật.
Q với mái đầu ổ gà, mắt đầy quầng thâm cuồng nhiệt đáp lại.
Chờ cuộc gọi video kết thúc, Q lại ngồi xuống lần nữa. Anh ta vừa suy ngẫm vừa đưa tay cởi tất chân xuống. Chân trần giẫm trên chiếc ghế da màu đen…
"Các người rốt cuộc biết rõ bao nhiêu?"
Thời đại trước đó.
Phong vân biến ảo.
Có một nhóm danh gia vọng tộc và nhà giàu quyền quý bị kéo xuống, mà trong số những gia tộc mới lên nắm quyền kia không biết có bao nhiêu nhà bị dược phẩm Vĩnh Sinh và khoa học kỹ thuật Úy Lam thẩm thấu. Nhưng mà bên trong danh sách có thể xác định được là có Kiều gia, Ngô gia và Cao gia của Trung Hải. Dương Thành thì là gia tộc nghìn tỷ Tống gia, gia tộc nắm giữ ngành công nghiệp xe hơi, dựa lưng vào khoa học kỹ thuật Úy Lam bên trong thế giới.
Những gia tộc thương nghiệp ở Lĩnh Nam từ mấy năm trước đã tham lam nhìn chằm chằm vào Trung Hải rồi. Nhưng mà mỗi một lần giao thiệp, cho dù là thông qua một tầng lại một tầng người đại diện thì cái bóng ẩn ở nơi sâu nhất của Lĩnh Nam vẫn luôn bị phát hiện, sau đó danh gia vọng tộc địa phương sẽ đè móng vuốt lại rồi chém đứt, tổn thất không ít tiền.
Lần này, Tống gia có thể gióng trống khua chiêng tiến quân vào Trung Hải chính là vì có ba nhà Kiều, Ngô, Cao thu xếp và xuất lực!
Đương nhiên, đây chỉ là Tống gia và khoa học kỹ thuật Úy Lam mà thôi.
"Mỗi một bước đều đang giẫm trên bước đi của chúng ta."
"Dùng phương thức hoàn mỹ hơn để phát ra âm thanh với chúng ta, đang phối hợp… thậm chí là dẫn dắt đến kế hoạch của chúng ta!"
Q vén sợi tóc trên trán lên. Làn da bởi vì thường xuyên không phơi ánh mặt trời mà có vẻ hơi trắng bệch bỗng nhiên nổi lên một tầng da gà. Ngón chân dùng sức bóp chặt lớp đệm ghế, dường như là cảm thấy mu bàn chân có một chút ngứa, theo bản năng dùng bàn chân còn lại gãi gãi.
"Đi vào một chút đi."