← Quay lại trang sách

Chương 401 - Thời Kiêu Hùng Của Ông Tông Trưởng Kết Thúc

Sau một lúc, anh ta hồi thần lại, đưa tay nút gọi trước bàn. Hai tay buông xuống đặt ở trước chân, ngẩng đầu nhìn chăm chú về phía cửa phòng.

Chờ thư kí đi vào và đứng ở trước mặt.

"Thông báo một chút. Tất cả mọi người ở bên trong bao gồm cả tôi sau khi nhận được tin tức thì toàn bộ phải tiến vào trạng thái tự kiểm tra trong vòng ba mươi giây."

"Nếu như chưa tiến hành tự kiểm tra trong thời gian quy định thì sẽ bị ký hiệu màu đỏ."

Trên mặt Q hiếm khi lộ ra vẻ khắc nghiệt, trầm giọng nói bằng giọng điệu không cho phép chất vấn.

"Vâng!" Thư ký lập tức nghiêm túc nói.

Cô vừa dứt lời liền đứng thẳng, đăng tải tất cả tin tức cá nhân của mình lên mạng cục bộ, tiến hành tự kiểm tra ở ngay trước mặt Q.

Lần này, cho dù là Q hoặc là K đứng ở vị trí cao nhất kia thì sau khi nhận được tin tức đều bị chấn nhiếp. Lực lượng tình báo phía sau lưng vị Lục tiên sinh kia và năng lực phân tích thông qua tình báo đều khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

Trung Hải.

Trong căn nhà thuê chung chật hẹp, dưới ánh đèn màu cam.

Lục Bình đặt điện thoại di động ở trước bàn. Thân thể khẽ nghiêng về phía sau, cả người xụi lơ giống như là bùn lầy vậy. Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà sáng choang. Một lúc lâu sau đó, vị Lục tiên sinh làm cho cả giới quyền quý Trung Hải cảm thấy kinh dị và sợ hãi này không ngừng thay đổi sắc mặt, cuối cùng gương mặt nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Tin tức tốt, Đinh Thanh tạm thời hẳn là không sao, có thể ngồi vững vị trí kia!"

"Tin tức xấu…"

Lục Bình chép miệng, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng: "Kết thù với danh gia vọng tộc Kiều gia! Vấn đề là…. Vấn đề là mình cũng không biết vị Chu lão gia tử gần 80 này lại lỗ mãng như vậy?!"

"Không phải…"

"Không phải nói các nhân vật lớn đều luôn vững như Thái Sơn sao?"

Lục Bình dùng sức thở hổn hển sau đó lại ngồi dậy lần nữa. Lục Bình cầm điện thoại di động, tìm kiếm sản nghiệp liên quan đến Kiều gia ở trong tình báo… Sau đó, hai chân chợt duỗi thẳng, sắc mặt như tro tàn. Cái gì là danh gia vọng tộc? Đó chính là người nắm trong tay tập đoàn khổng lồ ở bề ngoài nhưng trên thực tế lại là người phía sau màn! Với tài sản hàng nghìn tỷ này thì chỉ cần động một tí đã có thể ảnh hưởng tới ngàn vạn người.

"Sắp không thể giả bộ được nữa rồi. Mấu chốt là, mấu chốt là, mình con mẹ nó không thể thoát được."

Trong màn đêm khó bề phân biệt.

Biệt thự xa hoa.

"Xem ra…"

"Chúng ta thất bại rồi."

Ông Đức Lâm mặc trường bào màu đen cúp chiếc điện thoại màu đỏ. Dưới cái nhìn chăm chú và khẩn trương của Tông lão Lữ Khánh Lộc, ông ta bình tĩnh đi đến bên bàn trà rồi ngồi xuống, sau đó rót trà cho mình. Trong ngày thường, vị Tông Trưởng đứng đầu Tào Môn ba mươi năm luôn là bất động như núi hiện tại lại có chút không cẩn thận, nước trà bị rót tràn, không ngừng chảy dọc ra ngoài… Ông Tông Trưởng thất thần ở trong tầm mắt của Lữ Khánh Lộc mất mấy giây mới lấy lại tinh thần.

Ông ta nhìn về phía Lữ Khánh Lộc Tông lão ở bên cạnh, ôn hòa nói.

Lữ Khánh Lộc Tông lão ngay từ lúc nhìn thấy phản ứng của Ông Đức Lâm thì đã hiểu, chỉ là trong lòng còn ôm một tia may mắn. Sau khi nghe thấy lời nói của Ông Tông Trưởng, ông ta bắt đầu giống hệt như Lục Bình, sắc mặt như tro tàn, cả người xụi lơ ở trước ghế.

"Tào Môn mấy năm nay quả thực là đã đi lại với Kiều gia quá gần."

Ông Tông Trưởng không thèm để ý tới phản ứng của Lữ Khánh Lộc, chỉ bưng chén trà lên, ngay cả việc nước trà nóng bắn lên đôi bàn tay già nua cũng không thèm để ý. Gương mặt lộ vẻ cảm khái, trầm giọng nói ra.

Vào lúc đang chuẩn bị nói tiếp thì lúc này tiếng bước chân vội vã đột nhiên truyền đến từ xa. Lão quản gia đi theo Ông Tông Trưởng cả đời xông vào với vẻ mặt hốt hoảng.

"Lão gia."

"Bên ngoài biệt thự… Bên ngoài biệt thự…"

"Lão Bạch, hít thở sâu, nói từ từ." Ông Đức Lâm nhìn về phía lão quản gia, nâng cao giọng.

"Ừm!"

Đối phương liền hít thở sâu.

"Lão gia, bên ngoài biệt thự bị một đám người bao vây." Lão quản gia khẩn trương nói.

Ông ta vừa dứt lời, Ông Đức Lâm bỗng dưng sững sờ, sau đó cười ra tiếng! Tiếng cười rất kịch liệt! Thế cho nên ngay sau đó ông ta liền ho khan, trên gương mặt già nua lại bị nhiễm một tầng đỏ ửng:

"Không hổ là Đinh Thanh có thể ẩn nhẫn ở bên cạnh Viên Thái Bình 5 năm. Tôi thực sự rất thích cái tính cách có thể ẩn nhẫn và quả quyết này!"

"Được rồi!"

"Bảo tất cả thủ hạ bỏ súng xuống đi!" Ông Đức Lâm bình phục tâm trạng, nhìn về phía lão quản gia, cười nói.

"Vâng!" Lão quản gia có chút do dự, nhưng vẫn là gật đầu đáp.

Bên ngoài biệt thự, ánh mắt của Viên Lợi Quân quét qua mọi vị trí, không ngừng nhìn về phía sau rèm cửa sổ ở tầng một và phía trước ban công tầng hai. Luôn có thể nhìn thấy nhân viên an ninh của Ông Tông Trường, đối phương có thể ngồi vững ở vị trí kia nhiều năm như vậy, nội tình và tâm phúc của ông ta không phải là thứ mà Đinh Thanh có thể so sánh.