← Quay lại trang sách

Chương 416 Không Còn Tạp Niệm

Ừm."

"Gần đây đang luyện mông." Lý Anh đỏ mặt, nói.

Trong ngày thường, cô cố gắng dành hết tất cả thời gian để nâng cao bản thân. Sau khi phỏng đoán sở thích của Lục tiên sinh liền không ngừng luyện tập.

"Quả thật không tệ." Lục Bình nhìn về phía đường vòng cung kia, ôn hòa nói.

Anh ngồi vào trong phòng khách, thở ra một hơi. Thân thể hơi ngả về phía sau, thuận tay bật TV lên. Lượng tin tức nhận được tối nay quá nhiều, trong lòng anh cảm thấy vô cùng áp lực, muốn buông lỏng một chút.

Lý Anh bận rộn trong phòng bếp. Lục Bình vừa ngáp vừa xem TV. Không lâu sau, anh liền móc chiếc điện thoại dự phòng ra. Từ rất lâu trước đó, anh đã mua sắm các thiết bị thông qua các kênh thế giới khác nhau, chuẩn bị rất kỹ trong việc phòng chống nghe trộm. Lục Bình đọc về tình báo mới nhất…

"Thật sự là…"

"Phục rồi."

"Trên dưới đời này của Thôi gia so với dã tâm ẩn giấu sâu trong lòng của Chu gia quả thực là hoàn toàn khác nhau. Chỉ có một chữ nổi bật: Chó!"

"Đây là đã bị thời đại trước làm cho hoảng sợ! Nên chỉ cần là chuyện có tính nguy hiểm liền sẽ không làm! Giống như là rúc vào trong vỏ rùa, không tìm thấy miệng!"

Lục Bình liếc mắt, có một chút cạn lời.

Không lâu sau.

Lý Anh nấu ăn xong.

"Cô luyện tập yoga, có từng thiền định bao giờ chưa?" Lục Bình bưng chén cơm, chợt hỏi.

"Thiền định?"

"Có!" Lý Anh liền vội vàng đáp lại.

"Lát nữa hướng dẫn cho tôi một chút đi."

Lục Bình gắp một đũa thức ăn, sau đó và cơm vào trong miệng, thản nhiên nói ra. Anh nhớ tới lời nói trước đó của Thái tông lão. Ý của đối phương là, ngồi tĩnh tọa, đứng cọc gỗ, thiền định… hoặc là các biện pháp khác đều có thể nâng cao năng lực phản ứng thần kinh?

Bất kể có phải hay không, cứ thử một chút trước đã! Chờ có cơ hội thì lại tìm ra phương pháp huấn luyện thực sự!

⚝ ✽ ⚝

Ngoài cửa sổ.

Bóng đêm càng ngày càng sâu…

Lục Bình ngồi khoanh chân ở trên tấm thảm yoga trước ban công.

Anh tò mò nhìn về phía Lý Anh đang tắt đèn, thắp nến rồi lại bật nhạc. Rất nhanh, anh liền trông thấy đối phương cũng bước đôi chân ngọc lên trên thảm yoga, ngồi khoanh chân đối diện với mình.

"Lục tiên sinh."

"Tôi học được bài tập thiền định này từ một bậc thầy yoga. Yoga có nghĩa là liên kết, liên hệ chính là một phương pháp tập trung ý thức để đạt đến thiền định."

Ánh nến phác họa ra ánh sáng.

m nhạc bay bổng.

Gương mặt tinh xảo của Lý Anh như bị nhiễm vào một tầng thánh khiết kiểu khác.

Giọng nói nhẹ nhàng như nước của cô vang lên ở bên tai.

"Tập trung ý thức? Đúng rồi, bất kể là thiền định hay là ngồi tĩnh tọa thì đều là một phương pháp để sắp xếp suy nghĩ, chỉ cần có thể nhập môn từ tư duy hỗn độn thì tư duy sẽ càng thêm nhanh nhẹn."

"Khó trách biện pháp tương tự bên trong giới truyền võ lại có thể nâng cao tốc độ phản ứng thần kinh." Trong lòng Lục Bình lẩm bẩm.

Anh học theo động tác của Lý Anh, điều chỉnh tư thế ngồi, hai tay kết một thủ ấn rồi đặt ở trên đầu gối.

"Lục tiên sinh."

"Thả lỏng, lại thả lỏng…. nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, duy trì trạng thái nhắm mà không phải nhắm, mở mà không phải mở. Cùng tôi chậm rãi hít thở sâu, vào mỗi một lần hít vào thở ra, cố gắng giải tỏa từng chút suy nghĩ hỗn loạn ở trong đầu." Lý Anh nói.

Lục Bình thử làm theo lời nói của đối phương. Thiền định, bước đầu tiên quan trọng nhất chính là khiến cho suy nghĩ trống rỗng. Trước đó còn không có phát hiện, hiện tại chỉ vừa nhắm mắt lại, cố ý để tâm trí trống rỗng, các loại suy nghĩ lung tung trong đầu lập tức bắt đầu sinh trưởng giống như cỏ dại mọc hỗn loạn. Hoặc là sợ hãi, hoặc là áp lực, hoặc là dã tâm nóng bỏng… càng nhắm mắt lại thì lại càng không thể ngồi yên.

Hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.

Một lát sau, Lục Bình đột nhiên mở mắt. Trong ánh mắt là Lý Anh mặc một bộ quần áo yoga thuần trắng, trên gương mặt trắng nõn tinh xảo lộ ra vẻ thánh khiết.

Lục Bình lại thở ra một hơi, đối diện với ánh mắt vừa mở ra của Lý Anh.

"A…"

"Lần này tốt hơn nhiều, không có nhiều suy nghĩ phức tạp như vậy nữa."

Lục Bình và Lý Anh lại lần nữa ngồi xuống trước thảm yoga.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Gương mặt Lý Anh còn nhiễm một tầng đỏ ửng, cô tiếp tục tiến vào trạng thái. Giọng nói kỳ ảo lại lần nữa vang lên:

"Lục tiên sinh, dụng tâm lắng nghe, phương xa có âm thanh của thác nước; hít sâu một hơi, trong tay có mùi hương thoang thoảng của hoa hồng tản ra; nghiêm túc cảm nhận, bản thân chợt bay lơ lửng ở trên mặt hồ an tĩnh, chợt lại thâm nhập vào sâu trong sơn cốc tươi đẹp…"

Lần này, phản ứng của Lục Bình đã tốt hơn một chút, nhưng hồi lâu sau mà vẫn không có tiếng tiễn gì. Anh lại lần nữa mở mắt nhìn về phía Lý Anh.

Sau lần thứ tư.

Không còn tạp niệm.

------

Dịch: MBMH Translate