← Quay lại trang sách

Chương 417 Thiền Định Có Tạp Niệm? Lý Anh, Qua Đây!

Đêm khuya.

Dòng sông nơi xa hệt như một con rồng dài uốn lượn. Tiếng xe hơi lẻ tẻ, tiếng sóng truyền đến từ dòng sông Phổ, tiếng nhạc… giọng nói mờ mịt của Lý Anh.

Lục Bình cuối cùng cũng tiến vào trạng thái thiền định dưới sự hướng dẫn của Lý Anh.

⚝ ✽ ⚝

Hôm sau.

Trời trong mây trắng.

Văn hóa Ngô Minh.

"A Bình, cậu qua đây xem bản thiết kế này như thế nào?" Cố Đại Thạch cũng không quay đầu lại, chỉ đưa tay gõ gõ mặt bàn rồi gọi một tiếng.

Lục Bình đứng dậy muốn đi về phía trước, dưới chân mềm nhũn suýt nữa là đã không đứng lên được. Anh xoa xoa eo, đi đến bên cạnh Cố Đại Thạch rồi thò đầu nhìn qua.

"Anh Bình?" Bạn gái Trương Oánh Oánh chú ý tới một màn này, mũi đẹp khẽ nhíu.

Giống như là bổ não ra chuyện gì, đôi môi khẽ nhếch, trên mặt hiện lên một ít lo lắng. Cô cảm thấy, nhất định là anh Bình đã bị ngã trong lúc giao thức ăn ngoài, hoặc là bị đụng vào eo.

Cô suy nghĩ một hồi, sau đó đứng lên đi ra bên ngoài phòng làm việc.

"Ài!"

"Mình đúng là già rồi, thời gian đúng là không buông tha con người!"

Lục Bình ngồi trở lại trước bàn làm việc, nhớ lại những gì trải qua ngày hôm qua, không khỏi thở dài. Thật sự là hết cách rồi, anh có thể dựa vào tình báo đổi mới từ trong giá sách kiên trì đi đến vị trí này, chính là dựa vào dã tâm và dục vọng. Suy nghĩ, áp lực và lo âu của anh đương nhiên là sẽ phức tạp hơn người bình thường rất nhiều! Chỉ có thể thông qua loại thủ đoạn cực đoan này để duy trì sự kỳ ảo của mình!

"Ban ngày tiến hành một lần tại phòng họp của Xuyên Hòa, buổi tối vì thiền định mà lại làm tới bốn lần."

"Mình đã 27 tuổi."

"Đúng là điên rồi!"

Lục Bình xoa xoa huyệt thái dương.

Nhưng mà, khi thật sự buông bỏ tạp niệm tiến vào thiền định, toàn bộ suy nghĩ đều giống như là ngâm mình ở trong suối nước nóng, thần kinh luôn cẳng thẳng cũng dần buông lỏng lại. Sáng nay thức dậy, tuy rằng thân thể mệt mỏi, thời gian ngủ cũng không nhiều, nhưng trạng thái tinh thần lại tốt. Anh mơ hồ có thể hiểu rõ, tại sao những cao thủ truyền võ chân chính lại có thể đạt tới tốc độ phản ứng cực hạn của con người. Có khoa học làm căn cứ, sợ hãi trong đáy lòng cũng bỗng dưng ít hơn rất nhiều.

"Anh Bình."

Đúng lúc này, bạn gái Trương Oánh Oánh lúc nãy rời đi đã quay trở về. Cô cầm một túi chườm nóng dành cho mùa đông ở trong tay, bên trong đã rót đầy nước nóng.

Ánh mắt sáng ngời, ân cần nhìn chăm chú Lục Bình. Cô kêu một tiếng, nhìn thấy anh Bình ngẩng đầu lên thì cắn môi một cái, thấp giọng nói: "Em vừa rồi nhìn thấy eo của anh hình như đã bị thương."

"Cho anh cái này, dùng nó chườm một hồi."

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình trầm mặc, nhưng lại lập tức gãi đầu một cái rồi nói với vẻ ngại ngùng: "Ngày hôm qua đụng vào eo."

"Cám ơn em, Oánh Oánh."

Anh cầm lấy túi chườm nóng, vén quần áo lên rồi dán lên lớp áo thu đông.

"Để em ấn giúp anh một chút, lưu thông khí huyết. Em lợi hại lắm đó!" Trương Oánh Oánh lại nói.

Cô còn chưa dứt lời đã cúi người xuống, đầu ngón tay trắng nõn mò về phía bên hông Lục Bình. Lục Bình không có hành động gì, chỉ bĩnh tính đè chiếc áo lại, lộ ra làn da không hề có bất cứ vấn đề gì.

"A…"

"Thật thoải mái!"

Lục Bình khen ngợi một câu.

Bạn gái Trương Oánh Oánh nghe vậy, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt thì cong thành hình trăng lưỡi liềm.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

"Viện trưởng Chu, đã lâu không gặp. Nói một chút đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Trong màn đêm.

Hồng Lâu.

Lục Bình ngồi ở chủ vị, lần này trước mặt anh ngoại trừ Ngô Thì Chương vẫn còn ở đó ra thì mấy người còn lại đều đã thay đổi. Theo thứ tự là viên trưởng của trung tâm y tế Thụy Tân- Chu Tải Ngôn, tiến sĩ Dương Triều Lai, còn có người đứng đầu Chu gia vừa dẫn động vòng nước xoáy Trung Hải trước đó, Chu Tư Niên.

Ánh mắt Lục Bình lướt qua từng người trong phòng, muốn bước đầu nhìn ra cái gì đó. Nhưng rất nhanh, anh lại thầm thở dài trong lòng. Anh gần đây đã đọc rất nhiều sách về tâm lý học, còn tưởng rằng đã có chút thành tựu… Nhưng khi nhìn lại những người này thì chỉ cảm thấy mỗi một người đều là lão hồ ly, chỉ lộ ra biểu cảm mà bản thân muốn.

Trong lúc suy tính, Lục Bình nghe thấy giọng nói của Chu Tải Ngôn, trên mặt lộ ra nụ cười, ôn hòa đáp.

"Gần đây gặp phải hai chuyện, muốn thông báo cùng tiên sinh ngài một chút." Chu Tải Ngôn, cung kính nói.

"Ừm." Mí mắt Lục Bình giật giật, cảm thấy quen thuộc.

"Chuyện thứ nhất là, dược phẩm Bạch Trạch trước mắt vẫn đang còn ở trong trạng thái xây dựng. Nhưng chỉ vừa mới tiến hành nộp đơn cho các cơ quan chức năng, chúng ta đã nhận được một bản giấy phép đặc biệt." Chu Tải Ngôn trầm giọng nói

Tuy rằng ông đã sớm đánh giá đây là năng lực phía sau của Lục tiên sinh, nhưng vẫn muốn báo cáo một chút.

------

Dịch: MBMH Translate