Chương 418 Dập Đầu Cho Lục Tiên Sinh!
Có giấy phép này, dược phẩm Bạch Trạch chúng ta sẽ chân chính tiến vào giai đoạn tốc hành. Bất kể là nghiên cứu hay là đưa ra thị trường, chỉ cần chứng minh được hiệu quả thì sẽ không bị ngăn cản gì cả."
"Thứ hai là, chúng tôi nhận được đầu tư từ một công ty đầu tư tên là Thiên sứ tương lai mới… Công ty đầu tư Thiên sứ tương lai mới này trước đây chủ yếu đầu tư vào các sản nghiệp cỡ vừa và nhỏ ở khắp nơi, tập trung ở lĩnh vực dược phẩm sinh hóa." Chu Tải Ngôn nghiêm túc kể lại.
Ông vừa dứt lời, ánh mắt của Ngô Thì Chương ngồi ở một bên lập tức lấp lóe. Một màn này có biết bao tương tự với một màn của tập đoàn Thế giới mới? Chỉ là công ty đầu tư cho bọn họ tên là Thiên sứ hy vọng mới, mà lần này công ty đầu tư tên là tương lai mới!
"Khoa học kỹ thuật?"
"Dược phẩm?"
Ngô Thì Chương thấp giọng thì thầm. Ông như liên tưởng đến cái gì đó, sống lưng lập tức nổi lên một tầng da gà.
….
"Lại đến?"
"Để mắt tới mình rồi sao?!"
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Nụ cười trên mặt Lục Bình không thay đổi, chỉ là trong đáy lòng lại không ngừng mắng thầm. Anh có vẻ hơi lo lắng bất an, vòng xoáy bao phủ ở trên bầu trời đang cách mình càng ngày càng gần.
Nhưng hết lần này tới lần khác, anh vẫn không biết gì về chân tướng cả!
Hồng Lâu, Ngô Thì Chương đang tính toán.
Chu gia Chu Tư Niên là người biết ít tin tức nhất, không hiểu được hết hàm nghĩa trong lời nói của Chu Tải Ngôn. Ông chỉ suy ngẫm về ý tứ giữa đôi câu vài lời, chỉ ghi nhớ mấy từ khóa như tương lai mới và dược phẩm Bạch Trạch ở trong lòng, dựa định sau khi trở về sẽ nghĩ biện pháp điều tra một chút.
"Viện trưởng Chu."
"Tiến sĩ Dương."
Lục Bình ngồi ở chủ vị.
Anh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng mỗi một người ở đây đang nhìn mình chăm chú. Khi tất cả những người này tập trung tinh thần lại một chỗ và sự chú ý rơi vào trên người mình, tràng diện này chính là một loại gánh nặng không nhỏ đối với Lục Bình. Anh chú ý tới, Ngô gia không biết là liên tưởng đến cái gì mà cho dù là đã cố gắng kiềm chế những vẫn lộ ra dáng vẻ mất bình tĩnh trong nháy mắt…. Con ngươi co rút, trong vẻ mặt đè nén nỗi sợ hãi và bất an khổng lồ…Lục Bình cảm thấy vô cùng quen thuộc đối với biểu cảm này!
Đây là đã đoán được cái gì rồi sao?
Ngay cả Ngô Thì Chương đều lo lắng bất an như vậy?
Không phải! Biểu cảm vi mô này được miêu tả như thế nào ở trong tâm lý học nhỉ? Đáng chết, thật sự là đến lúc cần dùng thì lại nghĩ không ra!
Khoảnh khắc đối phương nhìn về phía Lục Bình thì con ngươi lập tức co rút, ngay sau đó các cơ gần khóe khắp đều đang run rẩy… Lục Bình dường như đã có chút bừng tỉnh? Ngô Thì Chương đã đoán ra ý đồ của mình?!
Suy nghĩ của Lục Bình thay đổi, ánh mắt của anh nhìn về phía Chu Tải Ngôn và Dương Triều Lai.
Hai người này đều đang chờ đợi anh đáp lại.
Thân thể dựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo, nụ cười trên gương mặt Lục Bình nồng hơn một chút, ôn hòa đáp lại: "Các người có hài lòng về phần lễ vật này của tôi hay không?"
"Hài lòng!"
"Hài lòng!"
Chu Tải Ngôn nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng đáp lời.
Ý của những lời này chính là thừa nhận giấy phép và đầu tư đều đến từ Lục tiên sinh. Mà hai thứ này đối với dược phẩm Bạch Trạch hiện tại mà nói chính là hai động cơ tăng tốc nhanh nhất! Là hai điều kiện mà bọn họ đang cần nhất!
"Ừm." Lục Bình gật đầu.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào tay vịn bằng gỗ lim. Anh sao có thể biết được lai lịch phía sau của hai phe kia chứ? Nhưng cũng không có cách nào! Nếu như phía sau anh thật sự cất giấu một con quái vật khổng lồ thì anh đương nhiên là không cần sợ hãi! Nhưng chỉ có một mình anh biết rõ, bên trong bóng tối vô cùng vô tận kia chỉ có một mình anh đang nhảy múa ở trên mũi đao! Phát triển! Chỉ cần có thể phát triển với tốc độ nhanh nhất là được! Lục Bình không quan tâm phía sau liệu có ẩn giấu sấm sét gì hay không! Bởi vì…
Chỉ cần dừng bước lại, anh căn bản sẽ không thể sống tới ngày sấm sét bùng nổ!
"Xem xét tình hình hiện tại của tập đoàn Thế giới mới thì bên phía đầu tư Thiên sứ hy vọng mới và chính phủ đều nâng đỡ một cách rất khắc chế, không có vươn tay ra quá dài."
"Không biết là người phương nào, thật giống như đang duy trì một loại ăn ý nào đó cùng với mình? Điều này cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng có lẽ cũng là một chuyện tốt."
Đây cũng là nguyên nhân khiến Lục Bình cho phép đối phương đặt chân vào.
Một tập đoàn muốn thực sự phát triển nhanh chóng thì nhất định phải cân bằng được lợi ích từ mọi phương diện.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh."
Lục Bình nói chuyện giống như là một bố già, đang bày mưu lập kế cho cấp dưới.
Sau khi giải quyết xong vấn đề của Chu Tải Ngôn và Dương Triều Lai, bên trong sảnh tiếp khách lại lâm vào một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.
Chu Tư Niên dò xét bầu không khí, chú ý tới không có người nào có ý định nói chuyện, trông thấy trên mặt Lục tiên sinh mang theo nụ cười, chỉ nâng chén trà lên ung dung nhấp một ngụm. Ông biết rõ, hiện tại đã đến lượt mình mình nói chuyện.
------
Dịch: MBMH Translate