Chương 419 Cứu Mạng Với Ngô gia!
Ông ngồi ngay ngắn người lại, nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh.
Động tác nhỏ này của ông giống như là một tiếng tín hiệu. Ngô Thì Chương, Chu Tải Ngôn và tiến sĩ Dương Triều Lai đều lần lượt thả chén trà xuống, tập trung sự chú ý vào trên người Chu Tư Niên. Lục Bình cũng nhận thấy được điều này, tâm trạng vừa mới được thả lỏng lại bắt đầu trở nên căng thẳng… Anh vốn dĩ chỉ định đưa chén trà lên bên môi một chút, hiện tại lại biến thành uống nhiều thêm một ngụm.
Thậm chí, anh còn cố ý uống vào một chút lá trà, dùng răng lưỡi nghiền ngẫm lá trà.
Trong sự trì hoãn không tiếng đầu này, Lục Bình đã chuẩn bị kỹ càng.
"Ừm."
Lục Bình nhả là trà màu đen vào trong lòng bàn tay hầu gái, nhìn về phía Chu Tư Niên rồi đáp.
Mục đích chủ yếu tối này của anh chính là tới gặp Chu Tư Niên.
"Chu lão gia tử đã tuổi này rồi, có lẽ có thể giao một ít trọng trách cho Chấn Nghiệp."
Lục Bình giống như là nhìn thấy mái tóc bạc của Chu Tư Niên dưới ánh đèn dịu dàng. Ngay sau đó, nụ cười trên mặt đậm hơn một phần, giọng nói mang theo ý như đang nói chuyện trời đất.
"Đây là chuyện mà tôi vẫn đang làm trong mấy năm nay." Chu Tư Niên nghe vậy thì cảm khái một tiếng rồi đáp: "Chỉ là, trước đây giáo dục chủ yếu tập trung vào việc bảo vệ, vốn là lĩnh vực của các vọng tộc. Mà bây giờ…"
Lời nói đến một nửa, Chu Tư Niên nhìn về phía Lục Bình.
"Có thể buông tay thì nên buông tay đi."
"Chấn Nghiệp có năng lực hơn những gì ông nghĩ nhiều."
Nụ cười trên mặt Lục Bình trở nên rực rỡ. Ý trong câu nói này của Chu Tư Niên lão gia tử chính là, trưởng tử Chu Chấn Nghiệp vẫn không thể làm người quản lý danh gia vọng tộc. Lục Bình tỉ mỉ nhớ lại tình báo, phạm vi của tình báo cơ mật màu cam không chỉ có mỗi một người, mà là tập trung ở cả một gia tộc. Từ góc độ nào đó mà nói, Lục Bình có khi còn hiểu rõ Chu Chấn Nghiệp hơn cả người cha như Chu Tư Niên lão gia tử.
"Lục tiên sinh nói đúng lắm." Chu Tư Niên suy nghĩ một chút rồi đáp lại.
"Ừm." Lục Bình gật đầu.
"Vậy thì nói một chút đi. Bắt đầu từ sau bữa tiệc kia…"
Gác đề tài tán gẫu không đâu sang một bên, Lục Bình cong ngón tay gõ gõ tay vịn, bắt chéo hai chân, ôn tồn nói.
"Sự trả thù của Ngô gia dường như còn nhanh hơn trong tưởng tượng của tôi, càng không có điểm mấu chốt." Vẻ mặt Chu Tư Niên ngưng trọng, trầm giọng nói.
Chu gia đã sa sút lại một lần nữa bị quấn vào bên trong bấp bênh. Chu gia đã từng tích lũy trên trăm năm nội tình vào lúc này mới giật mình phát hiện khung cảnh hiện tại chỉ là người đi trà nguội, cảnh còn người mất.
⚝ ✽ ⚝
A!
A!
A!
Phía sau gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt là một linh hồn gầm thét bất lực trong bóng tối.
Bên dưới giày da, ngón chân siết chặt đế giày, dùng sức nghiền ép.
"Tôi biết rồi."
Lục Bình dùng tay phải chống nửa gương mặt, lười biếng ngáp một cái: "Cứ an tâm, ván cờ chẳng qua chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi."
"Có thể nghe được câu này của Lục tiên sinh, lòng tôi liền cảm thấy an tâm hơn nhiều." Chu Tư Niên đáp lại.
Tình thế tuy rằng hỏng bét, nhưng còn chưa đến mức trời sập. Nhưng nếu nói là không hỏng bét thì các sản nghiệp hiện có của Chu gia gần như đều gặp phải nguy cơ, bây giờ còn có thể gồng gánh, nhưng không biết được là có thể chịu được bao lâu. Nhưng mà, nếu như đã lựa chọn đánh cược thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận chuyện này.
"Chư vị, còn có chuyện gì khác hay không?"
Lục Bình thả chân xuống, nhìn trái nhìn phải. Thấy bốn người chỉ cung kính gật đầu, anh liền gật đầu: "Vậy hôm nay đến đây thôi."
Nói xong, anh liền đứng lên, vươn người một cái, một tay cắm ở bên trong túi, muốn đi ra bên ngoài sảnh tiếp khách.
Lục Bình được mấy người Ngô Thì Chương, Chu Tải Ngôn, Dương Triều Lai và Chu Tư Niên hộ tống bước ra khỏi thang máy, đi ở trên thảm đỏ trên hành lang cầu thang tầng hai…Lục Bình nhìn về phía tầng một. Chiếc đèn chùm pha lê tựa như thác nước đang tỏa sáng, phủ xuống tòa nhà rộng lớn. Ánh đèn rực rỡ óng ánh ánh vào gương mặt anh. Lục Bình chậm rãi thở ra một hơi.
Lúc này!
Sau lưng có một người đàn ông trung niên béo phì đột nhiên xông ra từ trong căn phòng nào đó.
Đối phương chưa kịp đến gần đã bị nhân viên an ninh ngăn lại ở ngoài đám người.
"Ngô gia!"
"Ngô gia! Cứu mạng với Ngô gia!"
Người đàn ông trung niên bị nhân viên an ninh đạp xuống đất, gương mặt béo mập dán mặt mặt thảm, nhưng đối phương vẫn điên cuồng gào thét.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Lục Bình dừng bước, quay đầu liếc mắt một cái.
"Đối phương là một vị khách của Hồng Lâu, tên là Bao Hán Bình, kinh doanh xuất khẩu tài nguyên Đông Nam Á, giá trị tài sản khoảng 2.5 tỷ. Gần đây gặp phải một chút vấn đề muốn nhờ tôi giúp đỡ, sau khi tôi xác nhận mọi chuyện thì phát hiện là không giúp được."
Ngô Thì Chương đứng phía sau Lục tiên sinh, sắc mặt khó coi. Trong ngày thường, mỗi lần Lục tiên sinh đến hoặc là rời khỏi, ông đều sắp xếp người xử lý sạch sẽ, lần này không ngờ lại để lộ một cái sọt lớn!
------
Dịch: MBMH Translate