Chương 420 Như Vậy Là Được
Ông nhìn qua đối phương một cái, sau đó báo cáo lại.
"Cho đối phương qua đây." Lục Bình từ chối cho ý kiến, nói.
Nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, Ngô Thì Chương ra hiệu về phương xa. Người đàn ông trung niên kia lập tức lăn lộn rồi bò lên giống như là một quả bóng, xa xa liền khom người rồi chạy tới trước mặt. Gương mặt ông ta đỏ lên, vẻ mặt bối rối bất an, cung kính nói: "Ngô gia!"
Sau khi chú ý tới Lục Bình bên cạnh Ngô Thì Chương, ông ta nhạy bén nhận ra mối quan hệ thứ yếu trong này. Giống như là liên tưởng tới cái gì đố, trên mặt ông ta lập tức lộ ra vẻ hưng phấn và sợ hãi. Ngay sau đó, ông ta lại khom người, đầu dường như sắp chạm vào mũi chân:
"Kính vào Lục tiên sinh!"
"Ồ?"
"Ông biết tôi?"
"Trong giới có người nào mà không biết tới Lục tiên sinh chứ!"
"Nói một chút đi, gặp phải chuyện gì rồi?" Lục Bình hỏi.
Bao Hán Bình nuốt ngụm nước miếng, cuống quít kể lại mọi chuyện. Toàn bộ quá trình là, ông ta làm ăn tại Đông Nam Á, bị địa đầu xà tính kế, hiện tại vợ và con đều đang nằm trong tay của đối phương.
Lục Bình nghe xong.
"Thì Chương."
"Tôi giao chuyện này lại cho ông. Nếu như tất cả mọi chuyện đúng như Bao tiên sinh nói thì người Triệu Quốc chúng ta tuyệt đối không thể bị ức hiếp như vậy được. Tôi có mối giao tình khá tốt với Mẫn Ngang Lan tiên sinh của quân phiệt Nansan và Ananta tiên sinh của hoàng thấy Xiêm La Quốc. Ông có thể nhắc tới bọn họ để giải quyết chuyện này dễ dàng hơn." Lục Bình ôn hòa nói.
"Tôi biết rồi." Ngô Thì Chương cung kính đáp.
Nói xong, Lục Bình lại lần nữa nhìn về phía người đàn ông trung niên mập mạp Bao Hán Bình. Đối phương đang nhìn anh với ánh mắt như đang nhìn chúa cứu thế, gương mặt đỏ bừng, thân thể đều đang run rẩy!
"Bao tiên sinh, sẽ không có chuyện gì đâu."
Lục Bình đưa tay vỗ vỗ bả vai Bao Hán Bình, mỉm cười nói. Nói xong, anh cũng không đợi đối phương đáp lời mà là nói với mấy người ở bên cạnh: "Chúng ta đi thôi."
Phía sau, Bao Hán Bình có một loại cảm giác như sống lại từ trong cõi chết! Người đàn ông trung niên này đã từng kinh doanh các loại tài nguyên xuyên quốc gia, trải qua vô số gió to sóng lớn, hiện tại vậy mà không thể khắc chế cảm xúc, nước mắt và nước mũi không ngừng chảy xuống!
"Lục tiên sinh! Bao Hán Bình xin dập đầu với ngài!"
Bao Hán Bình nhìn về phía bóng lưng của Lục tiên sinh, ‘bịch’ một tiếng, hai đầu gối lập tức quỳ ở trên đất, dập mạnh đầu, sau đó cao giọng nói.
⚝ ✽ ⚝
Màn đêm.
Chiếc xe con màu đen đi xuyên qua thành phố.
"A lô."
"Đinh Thanh."
Lục Bình dựa vào cửa sổ xe, bấm điện thoại: "Tôi cần anh làm hai chuyện cho tôi."
"Chuyện thứ nhất liên quan tới vấn đề an ninh của cá nhân tôi."
"Ừm…"
"Như vậy là được."
Vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, gật đầu. Anh không yêu cầu điều động quyền sư truyền võ bên cạnh Đinh Thanh, mà là cần một đội ngũ tinh nhuệ của Tào Môn bảo vệ ở xung quanh mình.
"Còn có chuyện thứ hai…" Lục Bình nhìn ra ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, trầm giọng nói.
Trong tình báo mới nhất, từ trên xuống dưới Thôi gia đều giống như những con rùa rụt cổ. Nếu như có thời gian, anh sẽ từ từ mãi giũa. Nhưng bây giờ… anh chỉ có thể không tuân theo quy tắc, buộc bọn họ thò đầu ra ngoài! Buộc bọn họ và Chu gia lên nắm quyền một lần nữa!
Anh đang nhảy múa ở trước mũi đao! Là một kẻ liều mạng! Không quản được đối phương có muốn hay là không muốn!
Không thể chờ nữa!
Cúp điện thoạ, trái tim Lục Bình vì khẩn trương mà đang đập kịch liệt, dòng máu nóng bỏng đang điên cuồng chảy xiết khắp tứ chi.
"Lục tiên sinh đi thong thả!"
Trước tòa nhà màu đỏ, Ngô Thì Chương khom người, cho đến khi xe con màu đen đi vòng qua đài phun nước thiên sứ rồi biến mất ở trong sân thì ông mới đứng thẳng dậy.
Ông là một người đặc biệt. Trước khi dâng trà phụng chủ, Ngô Thì Chương chỉ đưa Lục tiên sinh lên xe, nhưng sau khi dâng trà xong, mỗi một lần tiễn người ông đều chờ cho đến khi xe khuất hẳn rồi mới đứng thẳng người lên.
"Sao ba vị không ở lại nghỉ ngơi một hồi?" Ngô Thì Chương nở nụ cười, nhìn về phía mấy người Chu Tái Ngôn.
"Trung tâm y tế còn có một chút chuyện cần phải xử lý. Ngô gia, lần sau gặp lại!" Chu Tải Ngôn chắp tay, đáp lại.
Đúng lúc này, xe con màu đen dừng lại ở phía trước mặt. Tiến sĩ Dương Triều Lai cũng cười nói mấy câu, sau đó cùng Chu Tải Ngôn ngồi vào trong xe.
"Lục tiên sinh nói đúng. Tôi đã cái tuổi này rồi…"
Chu Tư Niên đã bảy mươi mấy tuổi, nhưng lưng vẫn thẳng như cũ, quần áo tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ. Trên gương mặt Chu Tư Niên là vẻ mệt mỏi khó có thể che giấu, lộ ra nụ cười nho nhã dịu dàng, nói với Ngô Thì Chương. Nói xong, ông chắp tay:
"Đa tạ Ngô tiên sinh đã chiêu đãi."
"Chu tiên sinh, đi thong thả."
------
Dịch: MBMH Translate