Chương 421 Tôi Ngồi Ngăn Ngắn Ở Trên Cao, Hạ Một Quân Cờ Xuống…
Ngô Thì Chương đưa tiễn người cuối cùng là Chu Tư Niên rời khỏi. Chờ xe của đối phương biến mất khỏi tầm mắt, Ngô Thì Chương một giây trước còn nở nụ cười nhiệt tình, một giây sau vẻ mặt đã trở nên lạnh như băng. Lúc này, nữ quản gia mặc âu phục đuôi én đi đến sau lưng ông: "Ngô gia, đã điều tra rõ ràng."
"Là thủ hạ xảy ra sai sót, khiến cho Bao Hán Bình chạy ra khỏi phòng riêng, ẩn náu trong phòng nghỉ ngơi."
"Đã xác nhận tính ngẫu nhiên chưa?" Ngô Thì Chương hướng vào trong lâu, trầm giọng nói.
"Đã xác nhận."
"Chỉ là tình cờ xông ra trước mặt Lục tiên sinh, sau lưng không có bóng dáng của những người khác."
Trong đại sảnh xa hoa cổ điển, ánh đèn thủy tinh đổ xuống như là thác nước. Bao Hán Bình ban nãy không ngừng dập đầu cho Lục tiên sinh đã đứng lên, lúc này ông ta mới phản ứng lại, cả người đứng tại chỗ, có vẻ hơi lo lắng bất an. Nhân viên an ninh mặc áo đen của Hồng Lâu đang đứng bên cạnh ông, toàn bộ cô gái phục vụ trong phòng riêng đều bị kéo ra ngoài, đứng ở bên cạnh ông, xếp thành một hàng rất dài.
"Ngô gia!"
Thân ảnh của Ngô Thì Chương vừa xuất hiện tại phương xa, trên trán Bao Hán Bình đã lập tức không ngừng đổ mồ hôi. Gương mặt béo mập lập tức nở nụ cười lấy lòng, cất tiếng gọi.
Không có người trả lời.
⚝ ✽ ⚝
Chỉ nhìn thấy Ngô Thì Chương lướt qua Bao Hán Bình, đi đến bên cạnh rồi giơ tay lên, một bạt tay mạnh mẽ rơi xuống trên gương mặt chữ điền của nhân viên an ninh trung niên. Tiếng bạt tai thanh thúy nổ vang trong đại sảnh cổ điển. Tiếng bạt tai vừa vang lên, Bao Hán Bình và mọi người ở đây đều run lên.
Chuyện mới vừa rồi nói lớn thì có thể lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nhưng dù Lục tiên sinh không xem ra gì, ông cũng không thể coi như là không xảy ra chuyện gì được.
"Bắt đầu từ hôm nay, Hồng Lâu không cần các người nữa." Ngô Thì Chương nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Ông vừa dứt lời, tất cả nhân viên Hồng Lâu ở bên cạnh Bao Hán Bình đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ hoảng loạn…
Cầu khẩn!
Rơi nước mắt!
Một màn này không ngừng xảy ra trước mắt!
Rời khỏi Hồng Lâu tương đương với việc rời khỏi trung tâm phạm vi của cái vòng này, không còn liên quan gì đến tiền tài và địa vị nữa! Mà ra khỏi Hồng Lâu, đãi ngộ sẽ không còn được tốt… Tương tự, bởi vì bọn họ từng phục vụ cho những tầng lớp trung tâm cho nên bọn họ không được phép chân chính thoát khỏi Hồng Lâu! Nhân sinh và vận mệnh vì vậy mà bị phá huỷ!
"Dẫn bọn họ rời khỏi." Ngô Thì Chương nói với quản gia.
Nói xong, ông nhìn về phía vị ông chủ kinh doanh tài nguyên Đông Nam Á đang đứng ở bên canh.
Gương mặt đối phương đỏ cả lên, thân thể không ngừng run rẩy.
"Ngô gia. Tôi… Tôi cũng không muốn."
"Tôi quả thực là không có biện pháp nào nữa! Vợ con của tôi đều ở trong tay bọn họ… Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Cầu ngài hãy tha cho tôi một mạng!"
Bao Hán Bình cầu khẩn.
"Ông chủ Bao."
"Rất tốt."
"Ông hôm nay đúng là rất tốt."
Ngô Thì Chương thu liễm cảm xúc, trên mặt lại lần nữa treo lên nụ cười như trước kia. Ông tiến tới hai bước ở trước mặt Bao Hán Bình, giày da dừng lại ở trước mặt Bao Hán Bình. Đối phương ngẩng đầu lên đúng lúc đối diện với ánh mắt của Ngô gia. Lúc này, ông mới nghe thấy giọng nói ôn hòa như bình thường của Ngô gia.
⚝ ✽ ⚝
Hôm sau.
Trong một biệt thự bình thường tại Trung Hải.
"Thoải mái!"
Người đàn ông 40 tuổi, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ thận trọng.
Thôi Thừa Phương uống một hớp trà dưỡng sinh, thoải mái phun ra một ngụm hơi nóng. Ở trước mặt ông, từng con cháu dòng chính của Thôi gia đều là như thế.
Khói trà màu trắng lượn lờ tung bay trong không khí.
Thôi Thừa Phương tiếp tục uống trà dưỡng sinh, trà trong ấm này là trà mà ông tự mình nghiên cứu, tất cả đều là vật phẩm quý giá. Ông ta uống rất chậm, hoàn toàn không quan tâm đến thời gian trôi qua, hoàn toàn khác biệt với Trung Hải đang được lên dây cót ở bên ngoài biệt thự.
"Hôm nay gọi mọi người qua đây là muốn mọi người gần đây nhớ chú ý một chút."
Thôi gia đã từng là danh gia vọng tộc danh chấn Trung Hải.
Hôm nay người đứng đầu Thôi gia- Thôi Thừa Phương buông ly trà xuống, ánh mắt quét qua gương mặt của các thành viên Thôi gia, nhìn thấy mỗi một người đều lộ ra vẻ phiền não và bất mãn, liền hài lòng gật đầu một cái. Ông hơi nâng cao giọng, nói: "Tôi cảm thấy, Trung Hải gần đây đang muốn loạn."
"Bầu không trí đang tràn ngập sự khẩn trương."
"Không thích hợp."
"Có cái gì đó không đúng. Mùi vị này khiến cho tôi có một loại cảm giác xa lạ mà quen thuộc."
Thôi Thừa Phương mới chỉ 40 tuổi, nhưng lại mặc một bộ áo báo luyện công màu trắng. Ông ta lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ suy tư liên miên, sau đó nói.
Thế kỷ trước, Chu gia, Thôi gia, còn có Lư gia là vọng tộc hàng đầu Trung Hải, sau trận vòng xoáy kia liền rơi xuống khỏi vị trí danh gia vọng tộc. Mà trong ba gia tộc này, Thôi gia bọn họ là bên thê thảm nhất, suýt chút nữa thì gia tộc có lịch sự trăm năm đã rơi vào kết cục cửa nát nhà tan. Đời thứ nhất và đời thứ hai của Thôi gia lúc đó cũng chính là đời cha của Thôi Thừa Phương đã bỏ mạng toàn bộ.
------
Dịch: MBMH Translate