← Quay lại trang sách

Chương 422 Lục Bình Khép Bàn Tay Lại!

Mà đời thứ ba cũng chỉ để lại Thôi Thừa Phương và em gái còn nhỏ tuổi.

Chu gia thì còn lại hai anh em Chu Tư Niên và Chu Văn Quân, hai người này đã từng là người trải qua thời kỳ huy hoàng, đây là nội tình của bọn họ. Nhưng Thôi gia thì chỉ còn lại mỗi Thôi Thừa Phương, bên trong đầu ông luôn khắc ghi hình ảnh máu và lửa kia, đó chính là tử vong và sinh tồn.

Với sự chăm sóc của vị quản gia già trung thành dưới cái ấm do Chu gia lưu lại, Thôi Thừa Phương mới dần trưởng thành, cũng thừa kế gia sản.

Cũng chính bởi vì đoạn thời gian đặc thù này đã dưỡng thành cái tính tình này của Thôi Thừa Phương. Tương tự, sau khi ông nắm chặt bánh lái gia tộc thì cả gia tộc liền bắt đầu đi lệch.

"Thôi Tự Tân!"

"Cháu là người nhỏ nhất, đang ở trong thời điểm tuổi trẻ khí thịnh nhất. Chú cũng cảm thấy lo lắng cho con nhất!"

Thôi Thừa Phương nhìn về phía đời thứ tư của Thôi gia đang ngồi ở vị trí cuối cùng, một thanh niên vừa 18 tuổi, làn da trắng nõn, dáng vẻ hiền lành mập mạp.

"Chú tư dạy bảo rất phải, tâm trạng của Tự Tân trong khoảng thời gian gần đây đúng là rất dễ dàng bị ảnh hưởng và dao động."

Thanh niên trắng trẻo mập mạp Thôi Tự Tân bị điểm tên nhưng lại không có chút tức giận nào, ngược lại còn gật đầu tán đồng. Lông mày thanh tú nhíu chặt lại, như thể đang thật sự lo lắng và sợ hãi.

"Hay à… Cháu tạm nghỉ hai tháng trước, chỉ ở nhà thôi và không đi đâu cả?" Thôi Tự Tân đề nghị.

"Không ổn…"

"Chú nghe nói gần đây xuất hiện một thứ gọi là lớp học online, hay là, cháu thương lượng với giáo viên ở trường học một chút?" Lời nói của Thôi Thừa Phương đột ngột chuyển chủ đề.

⚝ ✽ ⚝

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào bên trong văn phòng làm việc của văn hóa Ngô Minh.

Lục Bình ngồi ở trước bàn làm việc, ánh mắt nhìn về phía màn hình, trong đầu thì đang suy nghĩ về tình báo của Thôi gia.

"Bắt đầu kích thích từ chỗ của Thôi Tự Tân vậy."

"Thôi Tự Tân."

"Nam."

"18 tuổi."

"Sinh viên năm nhất ngành kiến trúc đại học Đồng Cơ… Vẻ ngoài khôn khéo thật thà, nhưng thực ra lại cực kỳ nhanh trí, có khả năng báo động nguy cơ mạnh đến mức thái quá."

Sau buổi trưa, dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Lục Bình đẩy mắt kính trước sống mũi một cái. Anh mở cuốn sổ ghi chép công việc ở góc bàn ra, đầu ngón tay không ngừng xoay xoay chiếc bút màu đen.

Anh nhớ lại tình báo.

Trong tình báo có ghi chép về việc Thôi Tự Tân tự mình thêu dệt ra một mạng lưới quan sát kín đáo, ghi lại ba cái hang thỏ khôn mà chỉ có đối phương mới biết.

Suy nghĩ chợt dừng lại, cây bút trong tay cũng dừng lại theo.

Vọng tộc là gia tộc quyền quý thuộc tầng lớp hàng đầu, cho dù đã đi xuống thì vẫn không phải là gia tộc mà đám nhà giàu mới nổi bình thường có thể kéo giẫm. Bọn họ thường sẽ giữ lại những vũ khí có thể bảo vệ tính mạng.

⚝ ✽ ⚝

Cách đại học Đồng Cơ không xa, trong một tiểu khu kiểu xưa bình thường.

Ngô Mỹ Ngọc mặc một bộ đồ thể thao màu xám và đội một chiếc mũ lưỡi trai bước xuống từ trong chiếc xe Chevrolet màu bạc. Hai tay cô cắm ở bên trong túi, đi nhanh giữa các tòa dân cư. Cô cũng không có tìm kiếm biển hiệu chỉ đường, trước khi đến đây cô đã ghi tạc bản đồ phân bố của toàn bộ khu dân cư này rồi.

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Không có thang máy.

Ngô Mỹ Ngọc đi trên cầu thang. Tim cô đập rất nhanh, trong đầu không ngừng nhớ lại quá trình huấn luyện trước đây. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô sau khi đi ra khỏi doanh trại huấn luyện. Đồng thời, cô cũng là người đầu tiên trong 50 học viên huấn luyện kia được giao nhiệm vụ.

Cô muốn chấp hành nhiệm vụ này một cách hoàn mỹ! Tầm mắt không ngừng quna sát trái phải, hành lang tầng ba an tĩnh không có những người khác, giống như là mèo đi qua, không có phát ra một chút tiếng động nào. Lúc đi qua một cánh cửa phòng thì cô lập tức dựa theo sự chỉ dạy của huấn luyện viên, chụp lại ánh sáng khúc xạ phía sau mắt mèo.

Đứng trước cửa phòng 303.

Cô giơ tay lên, rút một sợi tơ mềm mại màu bạc ra từ trong tay áo. Sợi tơ này vừa mềm mại lại còn có tính bền dẻo… Cô uốn sợi tơ lại rồi nhét vào ổ khóa.

Ngô Mỹ Ngọc nín thở, chậm rãi chuyển động. Sau khi nghe thấy một tiếng lạch cạch thì hơi thả lỏng một chút. Cô không có trực tiếp đẩy cửa ra, mà là rút sợi tơ ra sau đó điều chỉnh góc độ, sau đó lại nhét vào dọc theo mép cửa, không ngừng chuyển động….chặn góc lại. Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, cô mới cẩn thận đẩy khe hở ra rồi đi vào.

⚝ ✽ ⚝

Ngô Mỹ Ngọc đứng ở cạnh cửa, chú ý tới một sợi tơ bán trong suốt khó nhìn thấy nối mép cửa với căn phòng, một khi cô trực tiếp mở cửa thì sẽ dẫn động thiết bị cảnh báo.

"Ngô Mỹ Ngọc!"

Đang muốn bước về phía trước thì trong tai nghe, chợt vang lên tiếng quở trách.

Ngô Mỹ Ngọc dừng bước chân lại. Trên trán toát ra mồ hôi mịn, thở dốc dồn dập.

------

Dịch: MBMH Translate