← Quay lại trang sách

Chương 424 Thật Sự Xảy Ra Chuyện…

Điểm nút của từng nhân viên này đều rất đặc thù. Nếu như là người có tâm thì hoàn toàn có thể thông qua động thái của bọn họ để nói xa nói gần phác hoạ ra chính mình, thậm chí là vị trí và hành động của dì nhỏ.

"Thật sự xảy ra chuyện…"

Bàn tay nắm chặt điện thoại.

"Vấn đề là…"

"Lần này phát hiện, lúc trước không có phát hiện thì sao? Tình trạng này rốt cuộc đã kéo dài bao lâu rồi?"

"Đông Thiền, sao lại không tiến vào?"

Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một giọng nói thành thục dịu dàng vang lên ở bên tai Thôi Đông Thiền. Cô lập tức nhìn lại, đối diện là đời thứ ba của Thôi gia, em gái của Thôi Thừa Phương, Thôi Mạn Ngữ, 37 tuổi. Đối phương mặc một chiếc váy dài tao nhã màu đen, dựa lưng vào ánh mặt trời, lười biếng mà xinh đẹp.

"Anh Bình."

"Anh cảm thấy bản thiết này chọn góc độ nào thì đẹp hơn?"

Giọng nói trong vắt của bạn gái Trương Oánh Oánh chợt vang lên. Lục Bình lấy lại tinh thần, đứng dậy đi đến bên cạnh bạn gái rồi cúi người xuống, nhìn về phía màn hình.

Cô kẹp lọn tóc mang theo chút mùi thơm thoang thoảng trong tay, nhẹ nhàng trượt về phía cổ của bạn trai.

Lục Bình còn không có động tác gì, gương mặt Trương Oánh Oánh đã đỏ bừng lên rồi cười hì hì.

"Em nhìn xem, như này có phải là đẹp hơn một chút không."

Lục Bình thao tác bản vẽ, cảm nhận được động tác nhỏ bên cổ thì cưng chìu dụi dụi đầu cô gái.

Chốc lát sau, Lục Bình bưng cốc giữ nhiệt trên bàn làm việc lên, đi đến phía sau phòng làm việc rót đầy nước. Hiện tại anh đã dần có thói quen uống trà, còn có thể phân biệt được là trà ngon hay dở, nhưng mà không nói ra được nguyên nhân cụ thể.

Lục Bình đứng cạnh cửa sổ sát đất, thổi thổi hơi nóng bốc lên từ ly giữ nhiệt. Lục Bình nhìn về phía thành phố bên ngoài cửa sổ.

"Tăng thêm."

Đôi môi nhúc nhích, thấp thoáng phun ra hai chữ này. Tình báo trong tay Lục Bình thâu tóm mỗi một thành viên của Thôi gia. Anh biết rõ tất cả bố cục an ninh của Thôi gia, hiểu rõ bí mật thương nghiệp của Thôi gia và cả kế hoạch giữ lại của bọn họ… Anh chỉ cần đối chiếu phần tài liệu này là có thể tuỳ tiện khiến cho Thôi gia lâm vào trong kinh dị và sợ hãi.

⚝ ✽ ⚝

[ Keng keng keng…]

Trong chiếc xe con màu đen, chuông điện thoại vang lên.

Thôi Đông Thiền ngay lập tức nhận điện thoại, cô nhìn về phía dì nhỏ Thôi Mạn Ngữ ở bên cạnh, hơi do dự một chút rồi mở loa ngoài:

"Thôi tổng.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Tôi dựa theo yêu cầu của ngài kiểm tra mấy chỗ, quả nhiên phát hiện tập đoàn thương nghiệp Thôi thị đang bị giám sát quản chế…" Tốc độ nói rất nhanh, vô cùng căng thẳng.

Đối phương không ngừng nói nói.

Vừa dứt tiếng, sắc mặt Thôi Đông Thiền và Thôi Mạn Ngữ lập tức trở nên khó coi: "Tôi biết rồi, trước tiên không cần có hành động gì, chờ tin tức của tôi."

"Dì nhỏ."

"Sợ rằng cho dù chúng ta đã cẩn thận như vậy nhưng vẫn có người luôn nhìn chằm chằm vào Thôi gia. Tại sao bọn họ lại không chịu bỏ qua cho chúng ta chứ?" Thôi Đông Thiền mím môi, nhìn về phía ánh mắt của Thôi Mạn Ngữ, thấp giọng nói.

Xe dừng lại ở trước biệt thự.

Thôi Thường Phương, gia tộc của vọng tộc Thôi gia đã sa sút lập tức ngồi vào vị trí chủ vị trên sofa trong phòng khách. Ông không biết đã thay bộ áo bào luyện công màu trắng kia ra từ lúc nào, hiện tại đang mặc một bộ chính trang màu đen.

"Còn có ai là chưa trở về?!" Sắc mặt Thôi Thừa Phương vô cùng khó coi, không còn được ôn hòa như những ngày qua.

Ánh mắt như đuốc đang lướt qua mấy người Thôi Tự Tân, Thôi Đông Thiền và em gái Thôi Mạn Ngữ, giọng nói nghiêm túc vang lên theo.

Mười mấy con cháu dòng chính của Thôi gia từ trên xuống dưới đều tụ tập ở bên trong biệt thự.

"Anh Ngưng Viễn còn ở bên ngoài!" Thôi Đông Thiền tìm kiếm một lúc sau đó nói.

Thôi Ngưng Viễn cũng là đời thứ tư của Thôi gia, nhưng lại nhân vật số hai đúng nghĩa của Thôi gia, chỉ xếp sau Thôi Thừa Phương. Đối phương với tư cách là trợ thủ của Thôi Thừa Phương, tiếp quản xử lý các mối quan hệ và lực lượng ấn giấu dưới mặt nước của Thôi gia.

⚝ ✽ ⚝

Dưới bầu trời xanh thẳm.

Tập đoàn Thôi thị.

Người đàn ông trung niên trong dáng vẻ nhân viên văn phòng nở nụ cười, gật đầu bày tỏ sự đồng ý, sau đó đi vào trong phòng làm việc của mình. Anh ta đi tới một bên cửa sổ, vén lên một phần rèm cửa, trên mặt để lộ ra vẻ châm biếm: "Thôi gia này lại phát điên gì rồi."

Anh ta là người của vọng tộc Ngô gia được sắp xếp làm nội ứng tại Thôi gia, trong mấy năm này đều không thu được chút tình báo hữu dụng nào. Chỉ là, hiềm khích của Ngô gia và Thôi gia năm đó sâu như biển. Nếu như không phải Thôi gia có tích lũy nội tình thì Ngô gia cho dù như thế nào đều không thể để cho dòng chính Thôi gia còn sống. Cho nên, cho dù Thôi gia nhìn như không có uy hiếp gì thì bọn họ cũng không dám buông lỏng.

Người đàn ông trung niên vẫn còn đang suy nghĩ.

------

Dịch: MBMH Translate