Chương 425 Ức Hiếp!
Lúc này, anh ta trông thấy có bóng người đến gần thông qua cánh cửa kính. Anh ta liếc mắt một cái liền muốn tránh ra, chỉ thấy bóng người kia chợt di chuyển đến phía sau lưng anh ta giống như là một tia chớp. Bàn tay rộng lớn che miệng lại, một tiếng răng rắc vang lên, cổ đã bị vặn gãy. Người đàn ông vừa đến ngẩng đầu lên, là thanh niên Tam Nhi đã từng giao đấu cùng sư phụ Lý.
Tam Nhi lôi kéo nhân viên văn phòng đi trở lại trước bàn làm việc, dùng ngón trỏ của đối phương để mở khóa màn hình điện thoại di động.
"Thôi gia từ trước tới nay luôn là một mầm tai hoạ."
"Nhìn lão già Chu Tư Niên kia đi, lựa chọn đứng dậy vào lúc này, gây rắc rối cho Kiều gia. Những sự thay đổi này chỉ mới bắt đầu mà thôi, không thể giữ lại Thôi gia, ít nhất thì cũng phải chặt bớt một cái móng vuốt của bọn họ."
Tam Nhi dùng tay đè lại cổ họng, giọng nói lập tức thay đổi.
⚝ ✽ ⚝
Thôi Ngưng Viễn lịch sự hiền hòa đeo kính mắt gọng vàng nhìn về phía đoàn xe rời đi. Qua một lúc sau, một chiếc xe màu đen khác mới lái ra.
Anh ta tháo mắt kính ra, mặc một bộ quần áo bình thường thoải mái, quay người rời khỏi đại sảnh.
Thôi Ngưng Viễn đưa tay chặn một chiếc taxi, nhìn tài xế một cái, sau đó gật đầu với đối phương rồi ngồi vào hàng sau.
Sau buổi trưa, ánh mặt trời rực rỡ ánh vào trên mặt của anh.
Anh ta đeo tai nghe màu trắng vào, lúc này giọng nói của nội ứng Ngô gia trong tập đoàn lập tức truyền đến bên tai:
"Thôi gia từ trước tới nay luôn là một mầm tai hoạ."
"Nhìn lão già Chu Tư Niên kia đi, lựa chọn vùng dậy vào lúc này…"
Con ngươi Thôi Ngưng Viễn co rút lại, nhưng trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.
Chiếc xe taxi phóng nhanh qua chiếc cầu cạn. Ánh mắt anh ta thoáng lướt qua đoàn xe ở phía dưới gầm cầu và một chiếc xe con bình thường khác đang khởi hành ở phía sau. Anh ta lập tức ngồi thẳng, liền trông thấy một chiếc xe tải giống như là dã thú mất khống chế đang lao nhanh về phía thân xe, tiếng va chạm khổng lồ lập tức vang lên ở bên tai.
Lông tơ trên sống lưng Thôi Ngưng Viễn lập tức dựng thẳng từng cơn. Dựa theo quy trình an ninh bình thường, anh ta phải ngồi ở trong chiếc xe nhỏ mới đúng.
Phanh!
Trong ánh lửa.
Cửa buồng lái bị đẩy ra, tài xế Thôi gia lảo đảo nghiêng ngả leo khỏi đống đổ nát. Mục tiêu của xe tải chủ yếu là Thôi Ngưng Viễn ngồi ở hàng sau, anh ngược lại đã trốn khỏi một kiếp.
⚝ ✽ ⚝
"Một bước cuối cùng."
"Trích xuất thông tin liên quan đến người nhà họ Thôi ra ngoài rồi đặt ở một chỗ đặc biệt, chờ đợi Thôi gia tìm ra."
Văn hóa Ngô Minh.
Lục Bình tháo mắt kính phía trước sống mũi xuống, anh móc khăn lau kính ra rồi bắt đầu cẩn thận lau chùi sạch sẽ.
Sau khi lau xong, Lục Bình lại đeo lên lần nữa rồi liếm miệng một cái.
Bên trong tình báo, Ngô gia vẫn luôn theo dõi Thôi gia, hơn nữa còn có một đội ngũ chuyên môn. Thông qua tình báo, Lục Bình chính là người hiểu rõ nhất về đội ngũ này ngoài người đứng đầu Ngô gia.
"A lô."
"Đây là tin tức thu thập được gần đây."
Thủ hạ của Đinh Thanh, một trong hai anh em sinh đôi- Tiểu Tứ mặc một bộ quần áo màu xám, trong tay ôm một xấp hồ sơ màu nâu thật dày. Anh đi vào một nhà kho sáu tầng dưới lòng đất cách tập đoàn Thôi thị không xa.
Sau khi nhập mật mã vào, anh liền đẩy cửa phòng ra.
Dù gương mặt đã được xử lý kỹ càng nhưng tỉ mỉ nhìn kỹ thì vẫn sẽ lộ ra những khuyết điểm. Tránh được ánh mắt của nhân viên công tác, nộp hồ sơ ra ngoài, Vào lúc đối phương đang cảm thấy tràn đầy nghi hoặc, Tiểu Tứ đã bất mãn phàn nàn nói:
"Thật là không có gì thú vị, chỉ là đám người Thôi gia nhát gan như chuột kia thì có cái gì mà phải nhìn chằm chằm chứ."
Chỉ vừa nghe thấy một câu này, người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường lập tức thu hồi ánh mắt, nhún vai đáp lại: "Ai nói không phải đâu."
Anh ta cầm lấy hồ sơ, quen thuộc mở ra, tùy ý lật nhìn mấy tờ rồi thu hồi.
Anh ta đi vào trong phòng, bắt đầu đánh dấu hồ sơ dựa theo thứ tự trước đó, sau đó nhét tập hồ sơ màu nâu vào một chiếc kệ đặc biệt.
Cái kệ này nằm ở cuối cùng của toàn bộ nhà kho.
"Đi thôi!"
Tiểu Tứ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào bóng lưng của người đàn ông trung niên. Qua một lúc lâu, hai tay anh cắm ở bên trong túi rồi đáp một tiếng, chỉ thấy đối phương không ngừng giơ tập hồ sơ trong tay lên.
⚝ ✽ ⚝
"Mấy năm như vậy, tôi chưa từng nghĩ tới việc báo thù, chỉ muốn Thôi gia có thể sống thật tốt."
"Nhưng chỉ một nguyện vọng nhỏ bé như vậy mà các người cũng không thể thỏa mãn chúng tôi."
Thôi Thừa Phương ngồi ở chủ vị.
Thôi Ngưng Viễn là người chạy tới cuối cùng ngồi chung một chỗ với tất cả con cháu dòng chính trong gia tộc.
Vẻ mặt Thôi Thừa Phương không biểu tình, trầm giọng nói ra.
------
Dịch: MBMH Translate