Chương 426 Thà Làm Ngọc Vỡ
Thà làm ngọc vỡ!"
Trong biệt thự.
Thanh niên Thôi Tự Tân mập mạp cúi thấp đầu ngồi ở trong góc.
Trong ngày thường, anh là người có tính tình ôn hòa nhất, gặp chuyện thì sẽ lập tức bày mưu rồi hành động, tuyệt đối không đỏ mặt với người khác. Thậm chí, chỉ cần gặp phải chút chuyện không đúng đều muốn trở lại căn nhà nhà an toàn của mình.
Anh luôn bày ra dáng vẻ vui vẻ tươi cười, có rất nhiều bạn bè ở bên trong trường học. Nhưng lúc này, Thôi Tự Tân chỉ mím môi, gương mặt đỏ lên.
Nhắc tới đây, anh là người chưa từng trải qua giai đoạn đen tối nhất của Thôi gia, cha mẹ của anh đều đã không còn… Thôi Tự Tân vốn xuất thân từ dòng thứ của Thôi gia. Nhưng Thôi gia quả thực đã không còn bao nhiêu người, gia tộc phồn thịnh thì luôn cần người. Sau khi Thôi Thừa Phương lên nắm quyền đã tỉ mỉ sàng lọc huyết mạch thân cận nhất của Thôi gia trong các dòng thứ để tập hợp thành dòng chính hiện tại.
Nhưng mà, giờ phút này, anh vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự tuyệt vọng đã từng của Thôi gia, và cảm giác tức giận xuất phát từ trong huyết mạch ngay lúc này!
Gương mặt anh đỏ lên, đột nhiên đứng dậy, giơ nắm đấm lên rồi cao giọng hô.
"Thà làm ngọc vỡ!"
Lời nói của Thôi Tự Tân giống như là một tiếng tín hiệu. Tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt đứng lên, đều giơ nắm đấm lên và tức giận nói.
Thôi gia nổi danh vì ‘tùy tiện’.
Ngay sau đó, trong vòng, rất nhiều gia tộc đã từng nằm rạp ở dưới chân Thôi gia, hoặc là rất nhiều vọng tộc từng ngang hàng với Thôi gia đều châm biếm người nhà họ Thôi nhát gan như chuột.
Nhưng bọn họ đã quên mất, tùy tiện không phải hèn nhát, càng không phải là nhát gan!
Khi bị buộc đến tuyệt cảnh, khi không thể lui được nữa, bọn họ sẽ điên cuồng hơn bất kỳ gia tộc nào!
Bầu không khí trong phòng khách giống như là một cây đuốc nhảy vọt lên cao, sau đó bắt đầu cháy rừng rực!
Thôi Thừa Phương ngồi ở chủ vị, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen. Hai tay ông đặt ở trước chân, thân thể ngồi thẳng, ánh mắt chậm rãi quét qua mỗi một gương mặt ở bên trong căn phòng. Ông loáng thoáng hồi tưởng lại chuyện của rất nhiều năm trước. Ông lúc đó vẫn đang còn thấp bé, nhưng dường như… dường như đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Cha mẹ, chú bác… con cháu dòng chính Thôi gia tụ tập ở phòng khách, bọn họ đều tức giận đứng dậy, trong miệng nói cái gì đó?
Lúc đó còn nhỏ, thời gian lại quá lâu nên mấy năm nay ông đã không còn nhớ rõ.
Nhưng lúc này, tiếng nói kia dường như đang dần dần trở nên rõ ràng:
"Thà làm ngọc vỡ!"
Thôi Thừa Phương nhìn sang một bên khác, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của em gái Thôi Mạn Ngữ.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người chỉ nhìn thấy Thôi Thừa Phương với tư cách là gia chủ Thôi gia bưng chén trà trước mặt lên. Sau khi uống sạch nước trà dưỡng sinh trong chén, ông liền lập tức giơ cao chén trà lên, sau đó dùng sức ném xuống!
Keng!
Chén trà Sứ Thanh Hoa lập tức vỡ mở tung!
Lúc này im lặng… thì khi nào mới có tiếng!
⚝ ✽ ⚝
Chạng vạng tối.
Mặt trời lặn.
Ánh chiều đỏ ửng chiếu vào bên trong văn phòng làm việc.
Các đồng nghiệp đang thu dọn đồ đạc, Lục Bình cũng nhét laptop vào trong túi công văn, nhìn về phía Cố Đại Thạch rồi gọi:
"Đại Thạch."
"Đã lâu rồi không có đi chơi game. Hôm nay có đi hay không?"
"Đi đi đi!" Cố Đại Thạch liền vội vàng đáp lại, nói xong, anh còn nghiêng đầu nhìn về phía Trương Oánh Oánh đã thu dọn đồ đạc xong từ sớm, còn đang cười nhìn về phía Lục Bình: "Oánh Oánh, không làm phiền thế giới riêng của hai người đó chứ?"
"Hì hì…"
"Không phiền!"
Gương mặt Trương Oánh Oánh đỏ bừng, cười đùa.
Trước quảng trường của tòa nhà Xuyên Hòa, bốn bóng người hòa vào đám nhân viên văn phòng vừa tan làm, biến mất tại phương xa.
"Oa!"
"Anh Bình! Anh Bình! Anh thật lợi hại!"
Sau khi tan làm có rất nhiều người tụ tập ở khu trò chơi điện tử.
Lục Bình và Cố Đại Thạch đứng song song ở trước máy bóng rổ. Có lẽ là do mỗi ngày đều rèn luyện, có lẽ là vì luyện súng dưỡng thành nhãn lực… Tay tái tay phải Lục Bình cùng lúc ném rổ, hơn nữa mỗi cú đều ném chính xác vào rổ! Số điểm điên cuồng tăng lên! Dần dần, người đang chơi trò chơi ở bốn phía đều dừng lại, vây ở phía sau Lục Bình.
Bạn gái Trương Oánh Oánh thì đang vô cùng hưng phấn vì bạn trai lợi hại.
"Hô!"
Sau khi hết giờ, trên người Lục Bình đã chảy đầy mồ hôi. Anh nhìn thoáng qua số hơn 700 điểm trên bảng điểm, gương mặt phía sau cặp kính gọng đen lộ ra nụ cười. Trước đây anh đã từng chơi trò ném bóng rổ máy này rất nhiều lần, ải thứ nhất rất hiếm khi vượt qua 40 điểm, đến ải thứ hai cao nhất cũng là 90 điểm, không thể cao hơn được nữa.
"Anh Bình…" Trương Oánh Oánh móc khăn giấy ra, kiễng mũi chân nhẹ nhàng lau chùi mồ hôi trên trán cho anh.
------
Dịch: MBMH Translate