Chương 427 Giết Gà Đều Không Nhanh Như Vậy!
Sắc trời hoàn toàn đen lại.
Đêm khuya.
Trước tòa nhà sáu tầng màu xám cách tập đoàn Thôi thị không xe, một chiếc SUV màu đen chậm rãi lái vào.
Dưới tia sáng lờ mờ, cửa xe của những chiếc ô tô đậu ở các vị trí khác nhau lần lượt bị kéo ra, những bóng người bịt mặt nhanh chóng nhảy xuống. Chỉ nghe bộp một tiếng, camera giám sát bị đánh nát, âm thanh này nhanh chóng truyền vào trong tòa nhà. Tòa nhà này là cứ điểm mà Ngô gia dùng để theo dõi Thôi gia, mà Thôi Thừa Phương vẫn luôn biết rõ. Tuy rằng chưa từng có động tác gì, nhưng trên thực tế đã sớm âm thầm điều tra rõ ràng.
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Tiếng súng giảm thanh liên tục vang lên.
Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.
Không bao lâu sau, nhân viên an ninh Ngô gia mới phản ứng lại. Quyền sư họ Chu được Thôi gia nuôi dưỡng đi ra từ trong đội ngũ, giống như là một con mèo lớn đang săn mồi… Mục tiêu của đối phương vô cùng rõ ràng, lập tức lao vào và chiến đấu với quyền sư của Ngô gia ở giữa hành lang. Trong mấy năm này, biểu hiện của Thôi gia đều quá thận trọng nên những quyền sư chân chính có thể chiến đấu đã sớm bị điều đi, những người còn lại đều chỉ là mấy kẻ khí huyết suy bại, ngay cả Minh Kình cũng chưa tới. Chỉ trong chốc lát, cơ bắp phần lưng phun trào hệt như một ngọn núi sắt, hung hãn đánh quyền sư Ngô gia va vào trên tường như thịt vụn.
Trận đánh này dường như đã được diễn tập qua vô số lần. Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, thế như chẻ tre.
Từ đầu đến cuối chỉ có mười lăm phút, cả tòa nhà lại trở nên yên tĩnh lần nữa…
"Nhanh!"
"Nhanh!"
"Không có thời gian!"
Trong kho hàng.
Hồ sơ ghi chép tin tức về Thôi gia không ngừng được vận chuyển vào trong xe, chiếc xe SUV màu đen âm thầm lái vào bóng đêm.
Biệt thự Thôi gia, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cánh cửa thủy tinh, ánh vào trước khay trà.
Thôi Thừa Phương liếc nhìn một đống tài liệu… Trong những ghi chép này ghi lại rất nhiều thông tin về việc đi lại, cuộc sống và các chuyện nhỏ nhặt của các thành viên của Thôi gia.
Sau một hồi, ông lại rút ra một phần, phần hồ sơ này nằm ở phần cốt lót của tài liệu.
Nút khóa dần được tháo ra.
Thôi Thừa Phương nhìn chăm chú vào từng tờ giấy, sau khi lật ra mấy tờ thì lập tức ngồi ngay ngắn người lại. Sắc mặt lại trở nên ngưng trọng… Phần tài liệu này chắc là phần tóm tắt và tổng kết dựa trên các thông tin tình báo trong mấy năm qua!
Có phân tích, báo cáo nhằm vào dòng chính Thôi gia.
Mà phía sau mỗi một bản ghi chép đều khiến cho Thôi Thừa Phương cảm thấy bất an.
Mặc dù chỉ là một phần nhỏ của ghi chép, nhưng mà những thứ này lại… Cặn kẽ!
Quả thực là quá cặn kẽ!
Thậm chí có rất nhiều chuyện ngay cả gia trưởng Thôi gia như ông đều không biết! Không biết qua bao lâu, Thôi Thừa Phương nhìn thấy một trang cuối cùng. Ông trầm mặc đè tài liệu ở dưới lòng bàn tay, cánh tay đều run rẩy.
"Anh."
"Sao thế?"
Em gái Thôi Mạn Ngữ là người hiểu rõ Thôi Thừa Phương nhất. Cô xa xa nhìn thoáng qua, sau đó liền đến gần, ngồi xuống đối diện đối phương, dịu dàng mà hỏi.
"Không có gì."
"Anh!"
"Đây là cái gì?"
Thôi Thục Thận nhìn về phía văn kiện dưới tay Thôi Thừa Phương. Cô đưa tay muốn cầm lên. Sau khi tranh chấp một lúc, cô mới cầm được tài liệu tới tay, sau đó dựa vào ánh đèn tỉ mỉ đọc.
Những chuyện từng trải.
Tuyến đường đi lại.
Phân tích tính cách.
Sở thích thói quen.
Đôi môi Thôi Thục Thận khẽ run, hít sâu một hơi.
"Khó trách, khó trách năm đó cha mẹ và chú bác lại thua thảm như vậy. Tầm nhìn hạn hẹp, chỉ dựa vào năng lực tình báo này của Ngô gia thì Thôi gia thua không oán." Trong đầu Thôi Thừa Phương thoáng qua một chút nghi hoặc, nhưng mà giờ phút này lại bị áp lực cất giấu ở đáy lòng, chỉ trầm giọng nói ra.
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Một chiếc Passat màu đen dừng lại ở ven đường.
Viên Lợi Quân ngồi ở hàng sau, trong tay cầm một chiếc đồng hồ đính đá cẩm thạch cũ kỹ, đầu ngón tay không ngừng gõ gõ vào mặt ngoài đồng hồ. Tiếng vang nhẹ nhàng lại có cảm giác tiết tấu vang dội. Không lâu sau, hàng loạt chiếc SUV lục tục lái ra từ tòa nhà màu xám, Viên Lợi Quân ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"
Anh cúi đầu, nhìn thoáng qua thời gian:
"Còn chưa tới mười lăm phút, giết gà đều không nhanh như vậy."
"Hầu tử, đi, đi qua nhìn một chút."
Viên Lợi Quân nói với thanh niên xấu xí thấp lùn ngồi ở đối diện. Đối phương là người đi theo bọn họ sau khi Đinh Thanh lên nắm quyền, có năng lực bắt chước giọng nói của người khác… Trước khi gặp được Đinh Thanh là một tội phạm lừa gạt, thiếu chút nữa là bị người ta đánh chết.
Sắc mặt của thanh niên xấu xí trắng bệch, sau khi đáp một tiếng liền theo Viên Lợi Quân đẩy cửa xe ra ngoài.
Hai người đi dọc theo đèn đường, bước nhanh về phía tòa nhà màu xám.
------
Dịch: MBMH Translate