Chương 433 Mình Nên Làm Cái Gì Đây?
Tại Yến Kinh, bao gồm cả Lý gia thì đang có năm thế gia chiếm lấy đỉnh của Kim Tự Tháp. Bọn họ nắm giữ quyền hành, còn muốn áp đảo danh gia vọng tộc, chỉ là rất nhiều lúc rồng mạnh chưa chắc đã có thể đè được rắn địa phương.
"Vinh gia?" Sắc mặt Lục Bình không thay đổi, trái tim đập nhanh mấy phần, chỉ hỏi ngược lại một câu.
Tuy rằng anh đã từng nhìn thấy gia tộc này từ trong rất nhiều hàng chữ, nhưng ngay cả việc của Vinh gia nằm ở hướng nào anh cũng không biết, sao có thể bảo anh làm người trung gian được?
Hơn nữa, dựa vào nội tình của Thôi gia mà muốn gặp được gia chủ Vinh gia là chuyện khó khăn cỡ nào chứ?
Trừ phi…
Sợ bị ăn! Hiện tại Thôi gia và Vinh gia hoàn toàn không phải là hai bên giao dịch ngang hàng!
Lục Bình như nghĩ tới điều gì, lông tơ chợt dựng thẳng. Trong ánh mắt anh đang phản chiếu gương mặt của Thôi Thừa Phương… Anh nhớ lại tình báo, hiểu rõ đối phương có thể là muốn trao đổi bí mật mà Thôi gia đã từng phát hiện cho Vinh gia Trung Hải.
"Kẻ điên!"
"Đúng là một kẻ điên!"
Lục Bình mắng thầm trong lòng. Thôi gia chắc là còn có biện pháp ổn thỏa hơn, nhưng anh không nghĩ rằng Thôi Thừa Phương vừa điên lên lại thật sự không muốn sống như vậy!
⚝ ✽ ⚝
"Không thể để cho bọn họ tìm Vinh gia được."
"Sản nghiệp gia tộc của Chu Tư Niên cần Thôi gia bổ sung, mình phải có được Thôi gia!"
"Mình nên làm cái gì đây?!"
Lục Bình điên cuồng suy nghĩ, huyệt thái dương hai bên không ngừng căng đau, đầu cũng sắp muốn nổ tung! Điên! Anh sắp điên rồi! Dưới tầm mắt của chú cháu Thôi Thừa Phương, Lục Bình vẫn phải duy trì dáng vẻ thần bí.
Bên trong giày da màu đen, ngón chân đang không ngừng nghiền ép đế giày. Đúng lúc này, [ Cốc cốc cốc… Cốc cốc…] cửa phòng làm việc bị gõ vang.
Sống lưng Lục Bình đã bị mồ hôi thấm ướt. Anh thu liễm cảm xúc, nhìn về phía cửa phòng rồi đáp lại:
"Vào đi."
"Lục tiên sinh, Lý tổng đúng lúc đi qua, nói là muốn gặp Lục tiên sinh còn có bạn của ngài một chút." Thư ký Hạ Đình đi vào, cung kính đáp.
"Ngọc Trân à."
"Thôi tiên sinh, ngài chắc là không để ý đi?"
"Chủ muốn thế nào thì khách thế đó, Lục tiên sinh cứ tùy ý." Thôi Thừa Phương cười đáp.
Ông không ngừng suy nghĩ về đại tiểu thư Lý Ngọc Trân của Lý gia Yến Kinh và một tiếng Ngọc Trân à từ trong miệng của đối phương.
"Mời cô ấy vào đi." Lục Bình thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói.
Trong lòng Hạ Đình cảm thấy có chút kỳ quái.
Trước kia, cô chưa từng nghe Lục tiên sinh gọi là Ngọc Trân bao giờ. Cô khom người, sau đó mới rời khỏi.
Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Lý Ngọc Trân dẫn thư ký thứ nhất Trần Định Quyên xuất hiện ở trước mắt.
Vừa nhìn thấy Lý Ngọc Trân, lông mày Lục Bình đã khẽ nhíu lại. Anh không rõ rốt cuộc là có nơi nào đó không đúng. Chỉ cảm thấy Lý Ngọc Trân giờ phút này không giống với lúc trước, gương mặt càng băng sơn và cao lãnh hơn trước đó rất nhiều! Trong lúc giơ tay nhấc chân giống như là thiếu đi rất nhiều trói buộc cùng ràng buộc của những ngày qua!
"Lục tiên sinh."
"Thì ra Thôi tiên sinh cũng có mặt, đã lâu không gặp."
Lý Ngọc Trân mặc một chiếc áo khoác màu đen, đi bốt cao. Ánh mắt lạnh lùng của cô đầu tiên là nhìn về phía Lục Bình rồi gật đầu, sau đó nhìn về phía Thôi Thừa Phương.
Giới thượng lưu của Trung Hải nhìn thì lớn như vậy, nhưng càng đi lên lại càng hẹp, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ thấy.
"Lý tiểu thư, đã lâu không gặp. Hôm nay đến Xuyên Hòa lại không có tới bái phỏng, vẫn mong Lý tiểu thư thứ lỗi." Thôi Thừa Phương nói với vẻ áy náy.
"Tôi phải về Yến Kinh một chuyến, Lục tiên sinh, có chuyện gì anh cứ trực tiếp phân phó cho Đình phân là được."
Hai bên không có chào hỏi quá nhiều, Lý Ngọc Trân lại lần nữa nhìn về phía Lục tiên sinh, sau khi hơi dừng lại một chút liền trầm giọng nói.
Lục Bình nghe thấy vậy thì trong lòng thịch một tiếng, không hiểu sao lại cảm thấy có chút hoảng loạn, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh để quan sát mấy người trong phòng: "Lý tiểu thư nhất định phải thay tôi hỏi thăm lão gia tử."
"Tôi biết rồi." Lý Ngọc Trân bình tĩnh đáp lại.
Sau khi nói xong câu này, Lý Ngọc Trân liền cười gật đầu với chú cháu Thôi gia, sau đó cô liền bước những bước chân sắc bén đi ra khỏi căn phòng làm việc này.
Cho đến khi cửa phòng bị đóng lại và phát ra tiếng vang lạch cạch, Lục Bình vẫn còn đang suy ngẫm về câu trả lời cuối cùng của Lý Ngọc Trân trước đó.
Anh bây giờ có rất nhiều thứ đều đang dựa vào uy lực còn lại của Lý gia. Nếu như Lý gia thật sự sụp đổ, hiệu ứng Domino sẽ có thể lập tức đè chết anh…
⚝ ✽ ⚝
"Xem ra quan hệ giữa Lục tiên sinh và Lý tiểu thư đúng là không tệ." Thôi Thừa Phương cười nói.
“Ngọc Trân là một người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi hiếm thấy." Lục Bình không có phủ nhận, mà là đáp ngược lại.
Anh đã cảm giác tốt hơn nhiều, Lý Ngọc Trân vào sân trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã cho anh một cơ hội thở dốc.
------
Dịch: MBMH Translate