Chương 434 Lục Bình Cần Tôi Chứng Minh Cho Ông Không?
Nói xong, Lục Bình nhìn về phía Thôi Thừa Phương, nói: "Thôi tiên sinh, tuy rằng tôi biết rằng mình không nên nhiều chuyện, nhưng tôi vẫn muốn xác lại nhận một lần, ông thực sự muốn ngồi ở trước bàn với Vinh gia?"
"Năm đó cha của ông Thôi Châu Bình cho đến bước ngoặt cuối cùng đều chưa từng lui tới cùng Vinh gia. Thứ mà Thôi tiên sinh che giấu thật sự có thể nhờ được Vinh gia ra tay sao?" Lục Bình nâng cao giọng, tiếp tục hỏi.
Anh nhớ lại tình báo. Nhớ tới thời điểm sau cùng Thôi Châu Bình chắc là đã từng thử dùng bí mật này để đổi lấy cơ hội, nhưng tin tức còn không kịp truyền đi thì đã gặp tai nạn. Đối phương không phải là không muốn đổi, mà là chưa kịp.
Lục Bình đang đánh cuộc, cược năm đó Thôi Thừa Phương còn nhỏ nên không biết rõ kết quả này. Bởi vì chuyện này can hệ trọng đại, Thôi Châu Bình sao có thể để cho quản gia chiếu cố Thôi Thừa Phương biết rõ được?
Anh vừa dứt tiếng, đúng như dự đoán, Thôi Thừa Phương lập tức ngồi thẳng người. Thành thật mà nói, điều này cũng là nghi hoặc của ông trong mấy năm nay. Tương tự, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến ông muốn nhờ vị Lục tiên sinh này làm người trung gian!
"Có lẽ."
"Không cần Vinh gia…"
"Thôi tiên sinh, ông có biết tại sao Chu Tư Niên lão gia tử lại đồng ý tín nhiệm tôi hay không?" Lục Bình bắt được biến hóa trong chớp mắt, lộ ra nụ cười, lập tức nói tiếp.
"Chu Tư Niên?!" Sắc mặt Thôi Thừa Phương lạnh xuống, thuật lại.
Năm đó Chu gia, Thôi gia, còn có Lư gia đều có quan hệ giao hảo, nhưng cuối cùng lại trở thành trò cười.
Cái gì là vọng tộc?
Cái gì là thế gia?
Bắt đầu từ rất lâu trước đây, từ khi biết đến cái khái niệm này, Lục Bình đã suy nghĩ về vấn đề như vậy.
Anh cẩn thận từng li từng tí quan sát Kim Tự Tháp trên bầu trời, cũng tự đưa ra sự phân chia sơ lược.
Chỉ xét về tài phú, tài sản 10 tỷ sẽ là một cái ngưỡng!
Người bình thường có tài sản trên dưới chục tỷ thì cũng chỉ có thể xưng là phú hào. Mà phía trên chục tỷ, đạt đến con số trăm tỷ thì sẽ có thể đạt đến ngưỡng cửa thấp nhất của vọng tộc!
Vọng tộc chân chính, tài phú trên trăm tỷ sẽ là điều cốt lõi, nhưng hệ thống vốn tư bản xung quanh nó chắc chắn sẽ vượt xa con số này!
"Nhưng mà…"
Tòa nhà Xuyên Hòa.
Tầng 58.
Sau khi Lục Bình nói ra cái tên Chu Tư Niên này, bầu không khí giữa ba người bỗng trở nên khẩn trương.
Lục Bình nâng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm, bên mép dính nước trà… Anh cũng không vội phá vỡ bầu không khí dường như đang ngưng đọng lại này. Anh bắt đầu suy nghĩ sâu xa, ánh mắt hơi ngưng tụ lại:
"Ngoại trừ ngưỡng cửa đầu vào là tài phú ra…"
"Vọng tộc và thế gia còn có một tiêu chuẩn quan trọng nhất, đó chính nắm giữ năng lực sản xuất mang tính độc quyền trong các lĩnh vực khác nhau! Cũng tức là, bên trong sự vận chuyển của xã hội chỉ cần thiếu đi một gia tộc này thì sự vận hành của ngành nghề tương ứng sẽ lập tức xảy ra vấn đề, thậm chí là đình trệ, ảnh hưởng đến toàn bộ thành phố… toàn bộ quốc gia!"
"Nếu như thiếu đi cái tiêu chuẩn này thì dù có tài phú nhiều hơn nữa cũng chẳng qua chỉ là thịt mỡ, áo cưới mà thôi!"
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh, ngài rốt cuộc muốn nói điều gì?" Thôi Thừa Phương thu hồi tâm tình, trầm giọng nói.
Suy nghĩ chợt dừng lại. Lục Bình nhếch miệng lên, buông chén trà xuống, đối diện với ánh mắt của đối phương, cười nói: "Xem ra Thôi tiên sinh còn hận Chu gia hơn cả Ngô gia."
Những lời này liền giống như tưới dầu vào lửa, khiến cho dầu sôi lửa bỏng! Tiến thêm một bước trong việc kích thích gia chủ Thôi gia đã từng trải qua đoạn thời gian kia một cách đúng nghĩa!
"Hận! Sao có thể không hận?!"
"Kẻ phản bội còn đáng hận hơn kẻ thù!" Thôi Thừa Phương nâng cao giọng.
Đã qua nhiều năm như vậy, ông vẫn không thể quên được người cô yêu thương mình nhất. Trong thời khắc tuyệt vọng nhất, ánh mắt sáng ngời của đối phương dần dần ảm đạm… Giữa tai họa của gia tộc, cho dù không có người nào trách cứ hay oán trách, thế nhưng cô gái giống như là đóa hoa kia vẫn nhanh chóng điêu tàn.
"Có lẽ không phải là Chu Tư Lương cố ý tạo thành tổn thất này?" Lục Bình giống như là nhìn ra hồi ức từ trong ánh mắt của đối phương, chợt nói ra.
Năm đó, tam đại vọng tộc đều nắm giữ một phần của ngành công nghiệp, quan hệ cực tốt, việc kết thông gia giữa các gia tộc cũng càng là chuyện thường thấy. Mà cô của Thôi Thừa Phương- Thôi Nhạc Di và em trai của Chu Tư Niên- Chu Tư Lương là khởi nguồn mâu thuẫn của hai gia tộc Chu, Thôi! Thậm chí có thể nói là bắt đầu của chuỗi bi kịch này! Mẫu thuẫn giữa hai gia tộc Chu, Thôi diễn ra càng ngày càng mãnh liệt, sau đó còn lôi kéo cả Lư gia đi vào trong vũng nước đục này!
Thế cho nên, toàn bộ dây chuyền sản nghiệp đều xuất hiện vấn đề! Tạo cơ hội cho kẻ tới sau thay thế vào đó!
Thôi Thừa Phương nhìn về phía Lục tiên sinh, không nói gì.
------
Dịch: MBMH Translate