← Quay lại trang sách

Chương 435 Nhớ Nhầm Tên

Đương nhiên, tôi chỉ là đề xuất một số phỏng đoán, mà căn cứ của cái suy đoán này đến từ một số tin tức tình báo mà tôi đã từng đọc."

"Tôi có chú ý tới đám mây đen kia thậm chí là thời kỳ hỗn loạn rất dài sau đó đều không thoát khỏi liên quan tới hai người, lần lượt là nhân viên nghiên cứu Bạch Kiếm của tập đoàn công nghiệp Chu gia, và chuyên gia Cố Chính Kỳ đến từ đại học Quang Hoa của nhà máy Thôi gia các người.”

Vị gia chủ Thôi gia sau khi nghe thấy Lục tiên sinh nói ra hai cái tên này thì lông mày hơi nhíu lại, cảm thấy vừa xa lạ mà lại vừa quen thuộc, nhưng ngay sau đó lập tức liên tưởng tới.

Thế cho nên ông hoàn toàn không có chú ý tới lúc Lục Bình đọc lên cái tên này thì có hơi dừng lại. Thậm chí, sau khi nói ra họ thì cách phát âm còn có chút thay đổi.

Ông không biết Bạch Kiếm là ai, tin tức này được Chu gia giữ bí mật rất kỹ!

Nhưng ông biết Cố Chính Kỳ, mấy năm trước, đối phương từng được cha mình tài trợ đi du học! Sau khi về nước, đối phương nhanh chóng trở thành giám đốc điều hành của công ty, ngoài ra còn là giáo sư chuyên môn đến từ đại học Quang Hoa!

Trên gương mặt Lục Bình vẫn là nụ cười lạnh nhạt, dường như đang cho Thôi Thừa Phương thời gian tiêu hóa tin tức.

Mà trên thực tế, dưới gương mặt lạnh nhạt của anh, trái tim đang không ngừng đập mạnh, sống lưng đã đổ mồ hôi ròng ròng.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

"Thiếu chút nữa là đã nhớ nhớ lầm tên rồi!" Lục Bình chép miệng một cái.

Anh hiểu rõ, bản thân mình đã quá chú trọng tới việc đọc thuộc lòng những thông tin trong tình báo. Vì thế cho nên tầm quan trọng của những tin tức đã được buông lỏng đáng kể, hoặc có lẽ là trong đó quả thực là có quá nhiều cái tên!

"Sau khi tôi chú ý tới hai người này liền bắt đầu thâm nhập và đào sâu hơn một bước, ngay sau đó đã phát hiện một chút chuyện thú vị."

"Hai nhân viên nghiên cứu này lúc mới bắt đầu đã định ra hai phương hướng nghiên cứu khiến cho các dự án của Chu gia hoặc là Thôi gia luôn hoàn toàn đối lập nhau! Căn nguyên trong đó nói không chừng đã được chôn xuống vào lúc này?" Lục Bình đẩy gọng kính một cái, cười nói.

Anh cũng mới chỉ chú ý tới phần tin tức này sau khi lướt xem tình báo mới về Thôi gia, sao đó mới bắt đầu so sánh hai phần tin tức kia.

Lục Bình nói không nhanh, giọng nói cũng không có đặc biệt vang vọng.

Nhưng mà trong một cái chớp mắt này, giọng nói kia lại giống như là sấm sét nổ vang ở bên tai Thôi Thừa Phương!

Ông không khỏi ngồi thẳng tắp!

Tiêu điểm sâu trong ánh mắt không biết đã tập trung về phương nào!

Ông càng suy nghĩ càng cảm thấy rất nhiều nghi hoặc trong đầu đều được một sợi dây xâu chuỗi lại cùng một chỗ! Nước năm đó sâu mà hỗn loạn, giống như là một vòng xoáy vô hạn!

Mà bất kể là sở nghiên cứu của Chu gia hay là Thôi gia đều điều kiện bảo mật nghiêm khắc… Đừng nói lúc đó ông còn nhỏ, cho dù ông đã ngồi lên vị trí gia chủ này rồi thì cũng sẽ bước đi liên tục khó khăn trong hoàn cảnh tương tự như lúc đó! Không thấy rõ thật hay giả!

"Lục tiên sinh có chứng cớ không?" Bàn tay Thôi Thừa Phương đang run rẩy, cao giọng nói.

"Chứng cứ?" Lục Bình bắt chéo hai chân, tay chống nửa gương mặt, khẽ nâng đôi mắt lên nhìn chăm chú về phía Thôi Thừa Phương: "Thôi tiên sinh tại sao lại cảm thấy tôi phải cần chứng minh với ngài?"

Vừa dứt tiếng, phòng làm việc chợt an tĩnh lại.

Thôi Thừa Phương nặng nề thở dốc. Bên cạnh ông, sắc mặt của cháu trai Thôi Ngưng Viễn vẫn bình tĩnh như nước, chỉ tỉ mỉ suy ngẫm về lịch sử gia tộc… Anh ta không có trải qua đoạn năm tháng kia, nên có thể bình tĩnh dùng góc nhìn thứ ba để phán đoán về thật giả trong lời nói của Lục tiên sinh.

"Vẫn mong Lục tiên sinh thứ lỗi."

"Là ta thất thố!"

Sắc mặt Thôi Thừa Phương không ngừng thay đổi. Không lâu sau, ông hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt của Lục tiên sinh, chắp tay ôm quyền nói.

"Nếu như Thôi tiên sinh còn muốn ngồi trước một cái bàn cùng Vinh gia thì tôi vẫn sẽ sẵn lòng giúp đỡ ngài." Lục Bình từ chối cho ý kiến. Anh cố ý bày ra thái độ thờ ơ, cười nói.

Sau khi hỏi ra câu hỏi này, Lục Bình lập tức nín thở… Đôi mắt lạnh nhạt phía sau cặp kính gọng vàng đang quan sát Thôi Thừa Phương cực kỳ gắt gao.

Câu nói này của anh là đang cố ý áp bách đối phương. Nhưng nếu như biến khéo thành vụng thì anh sẽ thực sự xong đời.

Ánh mắt Thôi Thừa Phương lấp lóe, cùng cháu trai Thôi Ngưng Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái. Đôi môi run rẩy, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn mà nặng nề:

"Không cần."

"Ừm." Lục Bình đáp một tiếng.

Nói xong, Lục Bình nhìn thoáng qua thời gian, làm bộ muốn đứng dậy: "Chắc là Thôi tiên sinh vẫn còn chưa thể đưa ra quyết định, hôm nay chỉ đến đây thôi. Tôi còn có chút chuyện cần xử lý."

"Thôi tiên sinh và Ngưng Viễn tiên sinh, nếu hai vị muốn nghỉ ngơi thì có thể ngồi lại thêm một lúc."

Hai chú cháu Thôi Thừa Phương và Thôi Ngưng Viễn đều lập tức đứng lên.

Hai người đưa mắt nhìn Lục tiên sinh đi ra khỏi phòng làm việc. Chờ cửa phòng đóng lại, Thôi Thừa Phương mới đặt mông ngồi ở trước ghế sofa, lông mày nhíu chặt, cẩn thận nhớ lại chuyện năm đó.

"Chú tư." Thôi Ngưng Viễn kêu một tiếng.

"Không bằng đi gặp Chu gia đi." Ông hơi dừng lại một chút, sau đó nói.

------

Dịch: MBMH Translate