← Quay lại trang sách

Chương 436 Là Họa Không Phải Phúc, Lục Tiên Sinh Cực Kỳ Nguy Hiểm

Phù phù!

Phù phù!

Phù phù!

Cửa thang máy hoàn toàn khép lại. Con số hiển thị số tầng đang không ngừng thay đổi.

Trái tim Lục Bình đang không ngừng đập mạnh, cánh tay buông xuống không khống chế nổi mà run rẩy. Lúc này, anh thở ra một hơi thật dài, nhìn về phía hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa thang máy, đẩy gọng kính một cái:

"Thôi Thừa Phương muốn xác nhận…"

"Vậy thì nên tìm ai đây?"

"Chu gia."

"Chỉ có Chu gia. Nhắc tới đây, Chu Tư Niên có thể xem như là dượng của Thôi Thừa Phương, cũng có một chút thân thích."

"Hiện tại Chu gia đang gặp phải sự chèn ép của Kiều gia! Mà Thôi gia chỉ cần đưa tay ra rồi ôm thành một đoàn với Chu gia thì sẽ được nhận định là bút tích của mình. Đúng rồi, nên làm như vậy, không nên thể hiện ý đồ một cách quá rõ ràng!"

"A lô…"

"Thanh Tử."

"Bảo người giám sát kỹ Chu Tư Niên lão gia tử."

Lục Bình kẹp tài liệu ở dưới nách, đi vào phòng vệ sinh. Ánh mắt của anh quét qua khắp phòng, đi đến trước bồn tiểu trong góc. Anh thở phào một cái, toàn bộ thân thể giật mình. Anh móc điện thoại di động ra từ trong ngực, gọi đến dãy số của Đinh Thanh, chỉ nói một câu liền cúp máy. An ninh đi lại của Thôi Thừa Phương kia quá thận trọng, giống như là một cá chạch vậy, rất khó để nhìn chăm chú.

Vào lúc muốn cất điện thoại di động, Lục Bình hơi dừng lại trong chốc lát, sau đó gọi điện cho Tiết Hoa Thanh.

"Hoa Thanh à."

"Trong đoạn thời gian này, chú ý tới bên phía Yến Kinh một chút, đặc biệt là chuyện liên quan đến Lý gia."

"Đã biết, Lục tiên sinh."

Lục Bình giẫm lên giày da, đi về phòng làm việc.

Không bao lâu sau, anh ngồi ở trước bàn làm việc. Ánh mặt trời ấm áp đúng lúc xuyên qua cánh cửa thủy tinh ánh vào trên người, toàn bộ thân thể Lục Bình lập tức trở nên thoải mái, không ngừng buông lỏng lại. Đừng nhìn thời gian đi lên không lâu, nhưng lại tiêu hao vô cùng nhiều tinh lực. Giờ phút này, Lục Bình đang có một loại cảm giác uể oải.

"Không thể xảy ra chuyện gì."

"Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện."

Lục Bình tháo kính xuống, thầm nói ở trong lòng.

⚝ ✽ ⚝

Dưới ánh mặt trời.

Đoàn xe màu đen lái ra từ nhà cũ.

"Lão gia." Chỗ ngồi kế tài xế, ánh mắt của nhân viên an ninh trung niên cảnh giác quét qua bốn phía, kêu một tiếng.

"Không cần phải để ý đến bọn hắn." Chu Tư Niên mở mắt ra, trầm giọng nói.

Đoàn xe nhanh chóng hòa vào dòng xe.

Trước căn nhà hoa của em gái Chu Văn Quân, Chu Tư Niên xuống xe, nhìn về phía cánh cửa sắt đang đóng chặt.

"Văn Quân, Thừa Phương có tới không?" Chu Tư Niên vội vàng hỏi thăm em gái mình.

Thế kỷ trước, Chu gia và Thôi gia quan hệ tâm đầu ý hợp, nhưng cuối cùng lại kết thành mối thù sâu nhất. Đêm hôm đó, Lục tiên sinh nói ra rất nhiều bí mật… Ông đã rất muốn liên lạc lại với Thôi gia và Lư gia từ rất lâu trước đó rồi. Chỉ là không nghĩ đến, mình còn không có động tác gì, đối phương đã tìm tới cửa trước rồi.

"Ở trong nhà." Chu Văn Quân cũng có một chút vui vẻ.

Người lớn tuổi sẽ dễ dàng nhớ lại chuyện xưa. Trong trí nhớ của bà, lần đầu nhìn thấy Thôi Thừa Phương thì đối phương vẫn là một đứa trẻ mặc tã, được người cô ôm đến nhà cũ Chu gia chơi đùa.

"Đi, đi vào thôi!" Chu Tư Niên nói liên tục.

Phía trước ghế sofa, tâm tình của Thôi Thừa Phương hơn bốn mươi tuổi đang phập phồng. Ông xoay trái xoay phải, quan sát tỉ mỉ căn phòng này. Lông mày không khỏi nhíu lại, nhìn mọi thứ trước mắt gần như có một ít ấn tượng, nhưng thời gian đã qua quá lâu lại không thể xác định được.

Trong lúc còn đang suy nghĩ thì lúc này bên cạnh cửa truyền đến động tĩnh.

"Tiểu Thừa Phương, có phải là cảm thấy quen mắt hay không?”

Không hiểu sao vị gia chủ Thôi gia này lại cảm thấy thấp thỏm. Đứng cũng không được, không đứng cũng không xong. Vào lúc ông còn đang do dự thì Chu Tam tiểu thư Chu Văn Quân đã từng kinh diễm Trung Hải đã đứng ở cách đó không xa, nhìn về phía ông với ánh mắt ấm áp. Giọng nói thương yêu truyền ra từ trong miệng đối phương.

"Vào rất nhiều năm trước…”

"Khi cháu mới chỉ lớn bằng hạt đậu đã từng vui đùa trong căn phòng khách này, còn rất là nghịch ngợm. Cháu còn nhớ rõ chiếc xích đu trong vườn kia không? Cháu thường thích đu thật cao, khiến cho dì Lạc lo lắng muốn chết."

Tam tiểu thư Chu Văn Quân kể lại chuyện xưa, dù tuổi đã xế chiều nhưng vẫn lộ ra sự ưu nhã từ tận trong xương tủy.

Thôi Thừa Phương nhìn về phía xích đu. Hình ảnh trước mắt không ngừng thoáng qua, dần dần trở nên rõ ràng hơn, "Cao thêm chút nữa! Cao thêm chút nữa!" Tiếng kêu vang vọng ở bên tai. Hốc mắt của ông chợt đỏ bừng, nhưng lại lập tức thu liễm tâm tình.

"Bác Chu!"

Đúng lúc này, Chu Tư Niên đi tới, ông nhìn về phía Thôi Thừa Phương, người sau liền vội vàng cung kính chào hỏi.

"Ông Chu." Thôi Ngưng Viễn đã đứng dậy từ lâu, đi theo bên cạnh chú tư.

"Mấy năm nay Thôi gia chỉ có một mình cháu, vất vả cho cháu rồi." Chu Tư Niên vỗ vỗ bả vai Thôi Thừa Phương, cảm khái một câu.

"Ngồi xuống đi."

"Bác Chu, cô. Trước đây không lâu, cháu vừa gặp Lục tiên sinh."

------

Dịch: MBMH Translate