← Quay lại trang sách

Chương 437 Em Thích Vị Của Anh Hơn

Trong phòng khách tao nhã, Thôi Thừa Phương đối diện với ánh mắt của Chu Tư Niên và Chu Tam tiểu thư, sau khi hơi dừng lại một chút liền trầm giọng nói. Ông vừa chỉ nói tới cái tên Lục tiên sinh, sắc mặt của hai người Chu gia đã lập tức trở nên nghiêm túc. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, sâu trong vẻ mặt càng ngày càng tỏ rõ sự nghiêm túc và lo âu.

"Nói tỉ mỉ một chút đi." Chu Tư Niên trầm giọng nói.

Thôi Thừa Phương không do dự mà kể lại tất cả mọi chuyện bắt đầu từ cuộc tập kích đêm qua cho đến mỗi một câu nói của Lục tiên sinh ở trong phòng làm việc vào buổi sáng hôm nay. Tuy rằng ông còn chưa xác định, nhưng dường như đáy lòng đã đón nhận đáp án của Lục tiên sinh.

"Bạch Kiếm? Cố Chính Kỳ?"

Sắc mặt của Chu Tư Niên trở nên khó coi. Kết hợp tin tức lần này với tin tức Lục tiên sinh miêu tả trước đó, rất nhiều chi tiết đã được bổ sung một lần nữa.

Chu Tam tiểu thư bên cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Bác Chu, trong lời nói của Lục tiên sinh rốt cuộc là có mấy phần thật mấy phần giả?" Thôi Thừa Phương hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi.

"Nếu như là lời của Lục tiên sinh thì chắc là không thể giả được."

Chu Tư Niên áp xuống suy nghĩ, nhìn thẳng vào mắt Thôi Thừa Phương, nghiêm túc nói. Nói xong, ông lại bắt đầu chia sẻ bí mật mà Lục tiên sinh từng nói vào lần thứ nhất cho đối phương. Sau khi hơi dừng lại một lúc, lão gia tử tiếp tục nói: "Chỉ là, trên đời này sẽ không có chiếc bánh nào đột nhiên rơi xuống từ bầu trời cả, tất cả sự biếu tặng đều đã được định giá từ trước!"

"Thừa Phương!"

"Lục tiên sinh là một nhân vật hết sức nguy hiểm. Đối phương sẵn lòng nói tin tức này cho cháu, chỉ sợ là họa không phải phúc."

Thôi Thừa Phương suy nghĩ, đối chiếu tin tức mà Chu Tư Niên vừa nói ra với tin tức mà mình tìm hiểu được với nhau. Rất nhiều tiếc nuối và sai lầm lần lượt được xác min. Ông chợt nghe thấy câu nói ‘là họa không phải phúc’ của Chu Tư Niên.

"Bác Chu đã đặt tiền đặt cuộc xuống rồi sao?"

"Đã đặt."

"Vậy Thôi gia chúng cháu cũng sẵn lòng đánh cược lần này!"

Thôi Thừa Phương ngẩng đầu lên, nâng cao giọng. Từ khi ông nắm giữ bánh lái gia tộc đã lấy ‘tùy tiện’ làm chủ, gặp chuyện liền lùi, tổn thất chút tiền thì kiếm lời ít một chút, kiên trì giúp mọi người làm điều tốt. Trong giới đều châm biếm Thôi gia nhát gan như chuột, nhưng giờ phút này, ánh mắt Thôi Thừa Phương lại vô cùng quả quyết, không có chút ý định lui về sau nào.

Chu Tư Niên bỗng dưng sững sờ, đối diện với ánh mắt đối phương, một hồi lâu sau mới nói: "Cháu… Cháu mạnh hơn Chấn Nghiệp nhiều.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Xe con màu đen âm thầm lái ra khỏi căn nhà hoa.

"Chú tư." Thôi Ngưng Viễn vén màn che cửa sổ lên, liếc mắt nhìn thành phố dưới ánh mặt trời một cái, thu hồi ánh mắt sau đó lập tức nói.

"Hửm?"

"Lão gia tử hình như có chút chuyện muốn nói lại thôi. Hơn nữa, mọi chuyện không khỏi quá trùng hợp…" Thôi Ngưng Viễn hơi hơi chần chờ, cuối cùng vẫn nói ra.

Trong lời nói của anh có hàm ý.

Thôi Thừa Phương ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Thôi Ngưng Viễn:

"Bởi vì bọn họ là đao, chúng ta là thịt cá. Là Ngô gia cũng tốt, là Lục tiên sinh cũng được, đều không quan trọng như vậy. Quan trọng chính là chúng ta không có quyền lựa chọn."

⚝ ✽ ⚝

Yến Kinh.

Sân bay Yến Kinh.

Máy bay tư nhân Lý gia hạ cánh khỏi bầu trời.

Lý Ngọc Trân đeo kính râm màu đen, đôi chân ngọc thon dài bước ra từ thông đạo VIP. Khí tràn sắc bén của hổ nữ Lý gia Yến Kinh được phóng ra không giữ lại chút nào.

"Lý tiểu thư." Phía trước xe Bentley màu đen, tài xế Lý gia mở cửa xe rồi cung kính gọi.

"Tôi nghe nói, trong giới có một số người không ra gì đang tính toán tôi?" Lý Ngọc Trân liếc một cái, kéo kính râm xuống, lạnh giọng nói ra: "Nói một chút đi, có những ai?!"

Lục Bình xách một hộp xiên đi trở về.

Anh dừng bước ở bên đường, trước quán trà sữa mới mở cách đó không xa là một hàng dài đang xếp hàng… Bạn gái Trương Oánh Oánh cầm sổ trong tay, gương mặt sạch sẽ trắng nõn bị ánh đèn chiếu rọi đỏ ửng. Cô quay đầu qua, vẫy vẫy tay với bạn trai nhà mình.

Khi bạn gái bước vào bên trong cửa hàng, Lục Bình thu hồi ánh mắt. Anh bắt quan sát hai bên con đường đi bộ này, rất có khói lửa nhân gian, đám nhân viên văn phòng tan làm vô cùng rộn rịp.

"Anh Bình!"

"Hì hì!"

Không lâu sau, bạn gái Trương Oánh Oánh hai tay cầm hai ly trà sữa chạy đến bên cạnh, đưa một ly qua. Lục Bình cưng chiều sờ đầu cô gái một cái rồi nhận lấy trà sữa, ngay sau đó liền hút chân châu vào trong miệng, hấp thu đường vào khiến cho Lục Bình cảm giác được buông lỏng. Anh như nhận thấy được cái gì đó, chỉ vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy ánh mắt sáng ngời của bạn gái đang nhìn mình chằm chằm… Nói một cách chuẩn xác hơn thì chính là đang nhìn chằm chằm ly trà sữa trong tay anh.

"Của em là vị gì thế?" Lục Bình mỉm cười hỏi.

"Của em là vị đào ngày xuân, em muốn nếm thử của anh một chút!"

"A!"

"Anh Bình, em thích vị của anh hơn!"

"Vậy chúng ta đổi cho nhau."

"Hì hì…"

------

Dịch: MBMH Translate