Chương 438 Đỏ Mắt!
Bên đường là dòng người qua lại không dứt, ánh đèn neon bao phủ khu buôn bán.
Đôi tình nhân bình thường đi dạo, tản bộ.
Mà đây… là hình ảnh mà người bình thường nhìn chăm chú.
"Chú ý cảnh báo!"
"Chú ý cảnh báo!"
"Các nhân viên tiến hành báo cáo!"
"Báo cáo! Vị trí số 1 không phát hiện ra sự khác thường! Đã chiếm đóng vị trí an toàn!"
"Báo cáo! Vị trí số 2 không có phát hiện khác thường!"
"Báo cáo! Độ cao đã được xác nhận…"
Tại vị trí cách Lục Bình không xa, một thanh niên tướng mạo bình thường đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo bình thường, trong tay vân vê một que xúc xích tẩm bột, ánh mắt quét qua đám đông náo nhiệt bên cạnh Lục tiên sinh, lúc cúi đầu cắn một cái thì trầm giọng nói.
Anh nhìn thấy Lục tiên sinh rời khỏi liền cắn mấy miếng ăn sạch cây xúc xích trong tay rồi ném vào trong thùng rác ven đường, hai tay cắm ở trong túi sau đó đi theo.
Vừa đi, trong tai nghe vang lên các báo cáo chi tiết từ các điểm khác nhau.
Trên con đường đi bộ, đám người nhộn nhịp, có lẽ là nhân viên văn phòng, có lẽ là đôi tình nhân…
Ven đường dòng xe như nước, có lẽ là xe van, có lẽ là xe con bình thường…
Từ sau khi Đinh Thanh lên nắm quyền, đội ngũ an ninh tinh nhuệ nhất dưới trướng Tào Môn đã được điều động. Mỗi khi Lục tiên sinh di chuyển, bọn họ sẽ sàng lọc từng tầng, cảnh giác những người qua đường đến gần Lục tiên sinh để có thể kiểm soát các vị trí nguy hiểm trước thời hạn.
⚝ ✽ ⚝
Sau khi đi dạo một lúc lâu, Lục Bình đưa bạn gái Trương Oánh Oánh vào tàu điện ngầm.
Lục Bình vừa muốn qua người, điện thoại di động trong ngực đột nhiên rung động.
"A lô."
"Là tôi."
Lục Bình liếc điện thoại một cái rồi đáp lại. Người gọi điện thoại tới là Chu Tư Niên, mà vào ban ngày, anh đã nhận được tin tức Thôi Thừa Phương và Chu Tư Niên gặp mặt.
"Thì ra là như vậy, có thể hóa giải mối hiểu lầm kéo dài gần nửa thế kỷ đúng là một chuyện vui không nhỏ."
"Ừm."
"Tôi biết rồi, vậy cứ như thế đi."
Sau khi đáp lời, Lục Bình liền cúp điện thoại.
Khóe miệng Lục Bình khẽ giương lên. Quá trình này thuận lợi hơn anh tưởng tượng nhiều, cú điện thoại này đại biểu cho thái độ của Thôi gia. Lục Bình còn chưa kịp suy nghĩ thì Tiết Hoa Thanh đã gọi điện thoại tới.
"Đang bận gì à?"
Lục Bình liếc mắt một cái. Anh xuyên qua đám nhân viên văn phòng đông nghịt, ngồi xuống trên chiếc ghế dài ở trong góc. Chỉ vừa ngồi xuống, những nhân viên văn phòng bình thường đến gần anh đều lặng lẽ bị ép sang một bên khác.
"Tiếp tục quan sát." Anh trầm giọng nói.
Nói xong, Lục Bình cầm điện thoại di động ở trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ thán phục. Căn cứ vào tin tức của Tiết Hoa Thanh thì sau khi Lý Ngọc Trân đến Yến Kinh lại không trở về nhà, mà là giết tới đám phú nhị đại đang khua môi múa mép ở Yến Kinh! Chỉ cần là người đã từng tính kế Lý Ngọc Trân thì đều được tặng cho một cái tát thật mạnh!
Hổ nữ Lý gia rời khỏi Yến Kinh năm đó, nữ vương mạnh mẽ Lý Ngọc Trân đã trở về!
"Mình nhớ là trong tình báo về Lý Ngọc Trân, Lý Ngọc Trân chính là đã từng mạnh mẽ như vậy."
"Hay lắm."
"Chẳng lẽ Lý gia đã tìm được biện pháp kéo dài mạng sống cho lão gia tử rồi? Hoặc có lẽ là, tìm được đường đi mới?"
Lục Bình suy nghĩ.
Bất kể nói thế nào, phản ứng như vậy của Lý Ngọc Trân chính là một chuyện tốt đối với anh. Nghĩ đến đây, Lục Bình thở dài một hơi, áp lực khổng lồ bao phủ ở trong lòng bỗng dưng ít hơn một tầng.
Anh đứng lên, vốn định tiếp tục trở về nhà và suy nghĩ về tình báo mới. Hiện tại, anh đang chuẩn bị để cho mình nghỉ ngơi một chút, anh đã có chút không thể chịu được nữa.
Nói là nghỉ ngơi, trên thực tế cũng không phải là không mà là tích lũy để nâng cao bản thân.
Lục Bình chen vào tàu điện ngầm đi tới Học viện hí kịch Trung Hải. Tay Lục Bình lướt trên màn hình điện thoại, anh xem thời khóa biểu, không có cái gì muốn nghe cả. Ngay sau đó, anh lựa chọn gửi tin nhắn cho bạn vong niên- giáo sư Cố Kiện Ngô, hỏi thăm đối phương xem có chương trình học hoặc là giao lưu gì không.
[ Tiểu Lục, cậu muốn qua đây? ]
[ Cậu tới rất đúng lúc, lát nữa tôi muốn dạy một khóa nhỏ cho mấy sinh viên, cậu qua đây giúp tôi dạy bạn họ một khóa! ]
[ Đám nhóc này đều là mấy người mắt cao hơn đầu. ]
Giáo sư Cố Kiện Ngô lập tức trả lời tin nhắn wechat.
[ Không dám nói đến chuyện dạy học, có thể giúp được là tốt. ]
Lục Bình nở nụ cười, đáp lại.
Kinh nghiệm quản lý cơ mặt mà giáo sư Cố Kiện Ngô chia sẻ trước đây đã giúp Lục Bình rất nhiều! Cho tới bây giờ, Lục Bình vẫn chưa thể hiểu rõ hoàn toàn, chỉ có thể điều động một phần của cơ mặt mà thôi.
"Lần này có cơ hội thì phải hỏi giáo sư Cố một chút xem có biện pháp gì đọc thuộc lời thoại hay không."
"Những diễn viên lâu năm như bọn họ đều là quay người lại là một kịch bản khác, chắc là có kỹ xảo chuyên môn trong đó."
Lục Bình lẩm bẩm.
Qua mấy trạm, tàu dần trở nên ít người. Lục Bình ngồi xuống, sau đó cởi áo khoác âu phục ra, xắn ống tay áo sơ mi lên, đặt chiếc túi công văn ở trên chân.
Tàu điện ngầm đang chập chờn, tàu đi ra khỏi thông đạo, lái về phía mặt đất. Lục Bình nhìn về màn đêm phía ngoài cửa sổ.
------
Dịch: MBMH Translate