← Quay lại trang sách

Chương 439 Lý Ngọc Trân Ba Còn Muốn Tiếp Tục Giấc Mộng Này Đến Khi Nào?

Cùng lúc đó, dưới cùng một bầu trời.

Yến Kinh cổ lão.

Nhà cũ Lý gia.

Xe con màu đen dừng lại ở bên ngoài trạch viện, bên trong xe, Lý Ngọc Trân còn chưa xuống xe, chỉ nhìn về phía căn nhà cổ xưa thông qua cửa sổ xe. Hàng mi dài trên gương mặt lạnh lẽo của cô khẽ run lên. Cô có chút không muốn xuống xe, bởi vì, trước kia mỗi một lần trở về nhà cũ, ông nội đều sẽ chờ cô, nhưng lần này lại không còn gì nữ. Nhưng cô lại không khỏi muốn chạy như bay về phía ông nội đang nằm ở trong quan tài.

"Tiểu thư!"

Cửa xe bị kéo ra.

"Đi thôi." Lý Ngọc Trân nói với thư ký thứ nhất Trần Định Quyên đang theo ở phía sau.

Cô bước nhanh xuyên qua hành lang, ngôi nhà chính cách đó không xa khắc sâu vào đáy mắt…Lý Ngọc Trân hít sâu một hơi, sau đó bước vào. Bên trong nhà, bên cạnh quan tài là người cha Lý Trọng Ngôn của cô, ông mặc áo khoác đen, nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc Trân với vẻ mặt không cảm xúc.

"Ai cho con trở về?!" Giọng nói mang theo ý trách mắng lập tức vang lên.

Lý Ngọc Trân bước qua cánh cửa. Cô không có nhìn về phía cha mình, chỉ tăng nhanh mấy bước, đi đến phía trước quan tài… Trên gương mặt tuyệt mỹ, đôi mắt đã đỏ lên.

"Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông?"

"Từ nay về sau… cháu gái Ngọc Trân của ông chính là hổ nữ của Lý gia ta!"

"Ngọc Trân."

"Ông nội nhớ cháu…"

Trong nhà chính.

Lý Trọng Ngôn ngồi ở chủ vị, mắt nhìn về phía trưởng nữ ở phía trước quan tài.

Lý Ngọc Trân đưa bàn tay ra, dựa sát vào phía trước quan tài băng lạnh lẽo như muốn nắm lấy bàn tay già nua kia của ông nội một lần nữa. Những hình ảnh đêm sinh nhật 8 tuổi không ngừng thoáng qua trước mắt như pháo hoa. Từ lúc còn nhỏ, cô đã khác với những cô gái bình thường. Các cô gái khác yêu thích búp bê và váy công chúa, nhưng cô lại cầm súng giống như là con trai, trở thành vua của những đứa trẻ cùng trang lứa.

"Gia gia, để ông phải chịu uất ức rồi." Cô thấp giọng nói.

Nói xong, cô lui về sau một bước, hai đầu gối quỳ xuống đất, tóc dài chập chờn, trán đập vào trên mặt đất.

Phía sau Lý Ngọc Trân, người phụ nữ trung tiên Chương Thoại Vũ nghe tin con gái trở về liền vội vàng chạy tới, khi đi đến trước lối vào thì lại chợt dừng lại. Ánh mắt đỏ bừng nhìn chăm chú về phía con gái đang dập đầu.

Sau khi dập đầu bốn cái, Chương Thoại Vũ mới bước qua cánh cửa. Bà nhìn chồng mình một cái sau đó đi đến bên cạnh Lý Ngọc Trân, muốn đỡ con gái dậy.

"Con muốn ở lại đây thêm một chút.

" Giọng nói lạnh lùng của Lý Ngọc Trân vang lên ở bên tai.

Cô gái vẫn đang quỳ ở phía trước quan tài, cúi thấp đầu, không nói một lời. Mẹ Chương Thoại Vũ thở dài một cái, đứng ở bên cạnh chồng mình. Gia chủ Lý gia, cha của Lý Ngọc Trân, Lý Trọng Ngôn thì trầm mặc, không nói gì thêm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lý Trọng Ngôn và Chương Thoại Vũ nhìn lại theo tiếng, liền thấy thân ảnh của nhị gia Lý gia Lý Trọng Thanh.

"Sao chú cũng đến đây?" Lý Trọng Ngôn trầm giọng hỏi.

"Con bảo chú hai đến." Lý Ngọc Trân vẫn đang quỳ, nhưng chẳng biết đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, giọng nói lạnh như băng.

"Ngọc Trân. Ha ha ha, chú đã nghe nói rồi, vừa xuống máy bay ngay cả nhà đều không về đã đi đánh sưng mặt của mấy tên kia!"

"Đánh hay lắm!"

"Nếu không phải vì bối phận không giống nhau, chú hai đã báo thù này cho cháu từ lâu rồi!"

Hai tay Lý Trọng Thanh cắm ở bên trong túi, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn. Ông vui vẻ nói, dường như hành động vừa mới trở về của Lý Ngọc Trân chính là chuyện khiến cho ông cảm thấy vui vẻ nhất trong mấy ngày gần đây.

Ông không hỏi tại sao đối phương lại trở về, chỉ rảo bước đi đến bên cạnh, cũng không có quỳ xuống, chỉ chắp hai tay nhìn như tùy ý bái một cái.

Làm xong động tác này, Lý Trọng Thanh đi đến chiếc ghế bên trái anh trai rồi ngồi xuống, thân thể dựa ra sau, nhấc hai chân lên… Trông thấy anh trai pha trà ở trước bàn liền tự mình đứng dậy rót cho mình một ly, vừa thổi thổi vừa uống.

Bên trong nhà chính, bầu không khí dần dần trở nên ngưng trọng…

Gia chú Lý gia Lý Trọng Ngôn nhìn về phía em trái, rồi sau đó lại nhìn về phía con gái.

Chỉ nghe phịch một tiếng!

Bàn tay phải vỗ xuống bàn, chén trà rung lên, nước trà màu cam bắn tung tóe, đôi mắt Lý Trọng Ngôn trợn tròn, cao giọng quát:

"Lý Ngọc Trân!"

"Con rốt cuộc là muốn làm gì?!"

Lý Ngọc Trân vẫn bình tĩnh cúi thấp đầu ở phía trước quan tài, giống như là không có nghe thấy trận tức giận như lôi đình này.

"Được!"

"Được!"

"Được!"

"Phản! Tất cả phản đều rồi!"

Lý Trọng Ngôn giận quá hóa cười, liên tục nói. Bầu không khí bên trong nhà chính giống như là thuốc nổ chỉ cần chạm là nổ…

Vào lúc này, ngoài cửa lần nữa truyền đến tiếng bước chân, tam gia Lý gia Lý Trọng Ngữ xuất hiện ở trước cửa. Từng ánh mắt bên trong nhà đều đồng loạt nhìn về phía Lý Trọng Ngữ.

------

Dịch: MBMH Translate