Chương 440 Cậu Biểu Diễn Cho Tôi Xem Một Chút
Không giống với anh hai, sau khi Lý Trọng Ngữ đi vào liền nghiêm túc quỳ ở bên cạnh Lý Ngọc Trân, dập đầu bốn cái với cha mình. Sau đó, ông mới đứng dậy, ngồi ở xuống bên cạnh anh hai Lý Trọng Thanh.
Đến lúc này, ba người nói chuyện của Lý gia đều đã tập trung lại một chỗ.
Lý Ngọc Trân đứng lên.
"Con nghe nói Vương gia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, còn muốn tiếp tục cắt máu thịt của Lý gia. Ba còn muốn đồng ý?"
Lý Ngọc Trân nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Trọng Ngôn, ánh mắt lạnh như băng không có một chút né tránh, sau khi hơi dừng lại một chút liền trầm giọng nói.
"Ba còn muốn tiếp tục giấc mộng này đến khi nào?!"
"Gia chủ Lý gia!"
"Lý Trọng Ngôn!!"
"Người rốt cuộc là còn muốn lưỡng lự cho đến khi nào?"
Ngay sau đó, giọng nói bỗng nhiên cất cao.
Tiếng nói vang dội, mí mắt tam gia Lý gia Lý Trọng Ngữ không khỏi giật giật. Mà cho dù là nhị gia Lý gia Lý Trọng Thanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
⚝ ✽ ⚝
"Tiểu Lục."
"Cậu đã đến rồi!"
Một bên khác.
Trong bóng đêm.
Trong một lớp học của Học viện hí kịch Trung Hải, Cố Kiện Ngô đi ra đón Lục Bình. Ông đã nhìn thấy bóng dáng của anh ở ven đường từ phía xa, sau đó liền dẫn Lục Bình đi vào lớp học.
Bên trong hành lang, hai người sánh vai.
"Lần trước tôi có dạy cậu cách quản lý biểu cảm gương mặt, tiến triển đến mức nào rồi?" Lão giáo sư Cố Kiện Ngô nhiệt tình mà hỏi.
"Các cơ ở đuôi mày, lông mày, còn có quanh miệng đều đã được vận dụng quen thuộc hơn, chi tiết sâu hơn thì lại không khống chế được."
Lần này, Lục Bình không thèm thay đổi quần áo, cứ như vậy xách túi công văn mà đến. Thân phận của anh bây giờ đã không còn là bí mật gì đối với các cao tầng chân chính, cũng sẽ không cần phải che giấu quá mức, sớm muộn gì cùng phải đi về phía trước mà thôi. Anh chỉ cần chú ý đến việc có cái đuôi nào đi theo phía sau không là được.
Đến lúc đó, cho dù chuyện bên này thực sự bị lộ ra ngoài thì cũng không phải là chuyện gì lớn. Ai mà không cho phép thương nhân tình báo có sở thích diễn xuất chứ? Thương nhân tình báo ưu tú vốn nên là đại sư diễn xuất có kỹ thuật tốt nhất.
"Cậu biểu diễn cho tôi xem một chút." Cố Kiện Ngô dừng bước lại nhìn về phía Lục Bình, nói.
Lục Bình cũng không có che giấu.
Lúc này, anh đối diện với ánh mắt của bậc thầy diễn xuất, làm ra vẻ thần bí, nụ cười sợ hãi, và một loạt cảm xúc thường sử dụng khi giả làm đại lão trong ngày thường.
Cố Kiện Ngô cẩn thận quan sát, trên mặt liên tục lộ ra vẻ khen ngợi: "Lợi hại! Lợi hại! Tiểu Lục à, với thiên phú này của cậu mà không ăn chén cơm này thì thật là đáng tiếc! Hay là để tôi đề cử cậu cho mấy đoàn làm phim? Đi xem xét tình hình một chút…"
"Không cần đâu."
"Xem sự yêu thích thành nghề nghiệp, trong lòng luôn có một chút áy náy."
Lục Bình gãi đầu, cười đáp.
Cố Kiện Ngô cũng không khuyên nhiều nữa. Ông và Lục Bình tiếp tục đi vào trong phòng học, vừa đi vừa tỉ mỉ nói về kinh nghiệm của mình. Đến phòng học nhỏ, mấy học sinh của Cố Kiện Ngô lập tức hiện trong tầm mắt của Lục Bình.
Sau khi thấy rõ gương mặt, trên mặt Lục Bình lộ ra chút cổ quái.
Người không nhiều, tổng cộng chỉ có ba người.
Nhưng mỗi một người đều là người mà Lục Bình cảm thấy quen mắt khi vẫn còn là một nhân viên bình thường. Bọn họ đều là thế hệ diễn viên trẻ có danh tiếng không nhỏ, cô gái có tính cách tinh quái Triệu Kim Mạch, Bạch Kính Đình, còn có vai chính Lưu Hạo Nhiên với doanh số phòng vé lên tới hàng tỷ.
Đây chính là đám người mắt cao hơn đầu trong miệng giáo sư Cố?
Trong đầu Lục Bình không ngừng suy nghĩ. Nhưng mà, ngược lại anh cũng không có chỗ nào yếu thế cả. Nếu nói riêng về năng lực hiện tại mà nói… Chỉ cần anh nói một câu về Triệu Kim Mạch, buổi tối đối phương sẽ được đưa tới trên giường của mình. Có người nào đắc tội anh thì không cần nhiều lời, ngày thứ hai sẽ có thể bị dìm xuống đáy sông Phổ.
Lục Bình bình tĩnh đi vào trong phòng học.
Sau khi lão giáo sư Cố Kiện Ngô nói mấy câu, bài giảng rất nhanh đã bắt đầu.
"Chủ đề hôm nay chính là biểu diễn sự căng thẳng dưới những cảm xúc khác nhau, bộc lộ cảm xúc kia trong các loại thân phận khác nhau…Hôm nay, tôi lựa chọn một nhân vật nhỏ bét. Dùng thân phận của nhân vật nhỏ này để biểu hiện ra sự sợ hãi, tham lam, vùng vẫy, phẫn nộ và đáng sợ…"
Lục Bình ngồi một bên, nghe lão giáo sư nói.
"Những cảnh diễn cảm xúc này vô tình có tính khảo nghiệm đối với kỹ năng diễn xuất!"
"Có thể diễn tốt những tâm tình này, tôi cho rằng đã có thể được tính là một diễn viên ưu tú."
"Tiểu Lục." Lão giáo sư Cố Kiện Ngô nhìn về phía Lục Bình, trong đôi mắt lộ ra vẻ khuyến khích: "Cậu đi lên thử một lần cho chúng tôi đi?"
------
Dịch: MBMH Translate