← Quay lại trang sách

Chương 441 Trời Sập!

Các em nhớ cố gắng quan sát và học tập."

"Lưu Hạo Nhiên! Tôi nhắc nhở em lần đầu tiên, nếu như lại còn thất thần nữa thì cút ra ngoài cho tôi… Hơn nữa, em còn phải cẩn thận học tập, tôi đã xem qua bộ phim kia của em, phương diện diễn xuất hoàn toàn không có một chút tiến bộ nào!"

Cố Kiện Ngô là giáo sư của học viện Trung Hải, có học trò khắp nơi ở trong giới, địa vị rất cao.

Đừng nói đây chỉ là một diễn viên trẻ đang lên, dù là mấy người Hoàng Bác qua đây thì cũng có thể bị khiển trách.

"Tiểu Lục." Cố Kiện Ngô khiển trách xong liền nhìn về phía Lục Bình, trên mặt lập tức nở nụ cười: "Tôi đã thiết lập sẵn cho cậu một kịch bản, nhân viên văn phòng bình thường, cứ gọi cậu ta là…” Lão giáo sư nhìn thoáng qua Lưu Hạo Nhiên, tiếp tục nói:

"Cứ gọi cậu ta là Tiểu Lưu đi."

"Tiểu Lưu năm nay 30 tuổi, đã kết hôn được hai năm rồi nhưng vẫn chưa có con, quan hệ vợ chồng cũng không quá tốt. Đoạn thời gian gần đây, áp lực của cậu ta rất lớn, cha mẹ không ngừng thúc giục Tiểu Lưu sinh con, dù sao tuổi tác đã không còn nhỏ. Mà Tiểu Lưu cũng nghĩ như vậy, cậu ta liền thương lượng với vợ mình, thái độ của vợ cậu ta vẫn rất là kiên quyết, muốn đợi đến khi trả được một phần tiền nhà, muốn tiền gửi ngân hàng nhiều hơn một chút nữa!"

"Nhưng mà, Tiểu Lưu chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Hiện tại kinh tế đang đình trệ tiêu điều, nghe nói trong công ty lại sắp sa thải nhân viên… Mọi phương diện đều đang đè ép khiến cho cậu ta không thở được!"

Cố Kiện Ngô trầm giọng miêu tả. Chỉ trong một khoảng thời gian năng đã miêu tả ra nỗi áp lực của một con người nhỏ bé khi sống trong một đô thị lớn.

Lục Bình lắng nghe, tỉ mỉ suy nghĩ. Áp lực, chết lặng, thở không nổi? Anh không khỏi nghĩ đến tình cảnh của bản thân trước mắt, bản thân mình bị cuốn vào vòng xoáy không biết vì Tống gia, Ngô gia, lo sợ nhưng lại chỉ có thể giãy giụa vô lực.

"Một ngày này, cậu tan làm sớm, xách túi công văn đi về nhà. Sau khi cậu đẩy cửa ra liền trông thấy vợ của mình đang quấn quýt với lãnh đạo của mình… Cậu thất thủ giết người!"

"Tiểu Lục."

"Cậu chủ yếu cần bắt lấy hai loại cảm xúc này, sau khi phát hiện thì tức giận, và sợ hãi sau khi giết người và nhìn thấy thi thể!" Cố Kiện Ngô nhìn về phía Lục Bình, nói với vẻ mong đợi.

Ông lập tức nhường lại sân khấu, tắt toàn bộ đèn trong phòng học, chỉ để lại ánh đèn ở hàng đầu.

"Tức giận? Và sợ hãi khi lần đầu tiên giết người?"

Lục Bình thì thầm, Nói đến cảm xúc tức giận, anh không có quá nhiều tài liệu thực tế. Nhưng mà sợ hãi thì lại quá phong phú, anh nhớ lại cảm giác lúc mình giết chết Tăng Vĩ, lại kết hợp với áp lực chết lặng… sau đó dần dần tiến vào trạng thái.

Lục Bình đứng lên.

Trong phòng học, bao gồm cả Cố Kiện Ngô, ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng tụ lại.

Vào lúc Lục Bình vừa đứng dậy liền bắt đầu nhập vai vào vở kịch.

Lục Bình làm động tác xuống xe, xem hành lang phòng học như là đường xe chạy… vẻ mặt bình tĩnh chết lặng, loại áp lực giống như là bị quấn vào vòng xoáy nhưng lại chỉ có thể bất lực vùng vẫy phả vào mặt.

"Tính cảm nhiễm quá mạnh mẽ."

"Đây chính là thiên phú."

Cố Kiện Ngô ôm lấy hai tay, giữ vững tinh thần.

Nội dung tiến triển rất nhanh, lập tức đi đến tâm trạng thứ nhất — tức giận. Lông mày Cố Kiện Ngô hơi nhíu lại. Lục Bình biểu diễn tâm trạng này một cách đúng quy đúng củ, nhưng lại không được như ông mong muốn.

Ông không nói gì, chỉ tiếp tục quan sát, lúc này, Lục Bình xông vào phòng bếp, cần lấy con dao. Con mắt Cố Kiện Ngô chợt mở to…

Phốc!

Đao nhọn đâm vào lồng ngực, máu tươi chảy xuống!

Màn biểu diễn của Lục Bình dường như thoáng cái đã trở nên sống động! Trên gương mặt của anh lúc này, ngay cả lỗ chân lông đều đang lộ ra vẻ sợ hãi, hơn thế còn có nỗi sợ ẩn tàng từ sâu bên trong đang tràn ra!

Sinh động!

Quá sống động!

Lão giáo sư Cố Kiện Ngô vừa nhìn thấy một màn này thì không khỏi giật mình, cảm giác như sắp nổi cả da gà. Biểu diễn của Lục Bình lúc này thật giống như anh đã thật sự giết chết một người, hơn nữa đang cảm thấy cực kỳ sợ hãi!

Cách đó không xa, ba diễn viên trẻ Bạch Kính đình, Triệu Kim Mạch, còn có Lưu Hạo Nhiên đang quan sát màn biểu diễn không chớp mắt, rất sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết nào đó.

Màn biểu diễn của Lục Bình vẫn còn tiếp tục, chỉ nhìn thấy anh nâng tâng lên, vẫn là dáng vẻ cầm dao kia… Lồng ngực phập phồng kịch liệt, há to miệng thở hổn hển. Ánh mắt sợ hãi mà thống khoái chuyển động, nhìn về phía một vị trí khác.

"Đây là?" Lão giáo sư Cố Kiện Ngô thì thầm, một màn này không có ở trong đoạn lý thuyết ban nãy.

Liền nhìn thấy, vẻ mặt Lục Bình dữ tợn, lại lần nữa đâm xuống một dao!

"Diệt khẩu! Diệt khẩu cả vợ mình!" Cố Kiện Ngô hiểu rõ ra.

Thật độc ác!

Nhưng điều này lại hoàn toàn phù hợp với thiết lập của nhân vật này!

------

Dịch: MBMH Translate