← Quay lại trang sách

Chương 442 Thông Báo Với Các Bên!

Lão giáo sư Cố Kiện Ngô rất thích đoạn biểu diễn này, ông không cam lòng khi cứ kết thúc như vậy, đúng lúc phá vỡ yên tĩnh:

"Cậu bắt đầu xử lý hiện trường…"

Lục Bình nghe vậy thì lập tức phản ứng lại.

Anh nhớ lại bản thân mình đã cẩn thận như thế nào từ sau khi đổi mới tình báo, ngay cả chi tiết là một sợi tóc đều không buông tha. Lục Bình nhanh chóng thay thế trạng thái lúc này vào bên trong biểu diễn.

Lục Bình lộ ra vẻ sợ hãi, chuyên chú xử lý hiện trường dưới áp lực…

"Lợi hại!"

"Thật là lợi hại!"

"Bát cơm mà ông trời ban cho!"

Cố Kiện Ngô không ngừng khen ngợi, ông đang đắm chìm trong màn biểu diễn của Lục Bình, đồng thời tiếp tục nói ra: "Mặc dù cậu đã ngụy trang rất tốt, nhưng cảnh sát vẫn nghi ngờ cậu, cũng một lần nữa tìm tới cửa."

"Cậu phải thể hiện rõ cảm giác ngụy trang kia!"

"Đám cảnh sát là mèo, cậu là chuột ngụy trang! Cậu không thể bị đối phương phát hiện! Cậu phải che giấu chính mình! Cậu phải tỏ ra bản thân là một nhân viên văn phòng bình thường!"

Cố Kiện Ngô nâng cao giọng.

Đoạn biểu diễn này là phức tạp nhất, cảm giác tầng thứ quá cao! Cố Kiện Ngô cũng không chắc là Lục Bình có thể biểu diễn được hay không!

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình liếm môi một cái.

Anh đã quá quen thuộc với một màn này, chuyện anh am hiểu nhất đúng là đoạn này. Bất kể là lần điều tiên đối mặt với Lý Ngọc Trân, hay là lần gặp mặt với Thôi Thừa Phương cách đây không đâu, hắn đều đã trải qua một màn này trong vô thức.

Lục Bình tiếp tục biểu diễn, anh nhìn về phía trước mặt, trong hư vô dần hiện lên dáng vẻ của Lý Ngọc Trân, Ngô Thì Chương, Chu Tư Niên…

Anh biểu hiện một cách cẩn thận từng li từng tí, che giấu chính mình.

Trước phòng học.

Triệu Kim Mạch quan sát một màn này, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy kỹ năng diễn xuất có sức dãn và tính cảm nhiễm như vậy!

Bạch Kính Đình sờ cánh tay mình một cái, vào lúc Lục Bình đối diện với cảnh sát mà không có chút chật vật nào thì anh không khỏi nổi cả da gà.

Lưu Hạo Nhiên muốn khắc sâu màn biểu diễn này của Lục Bình ở trong đầu.

⚝ ✽ ⚝

Dưới bóng đêm.

Yến Kinh, nhà cũ Lý gia.

Lời nói của Lý Ngọc Trân triệt để đốt lên mâu thuẫn đang bị đè nén của Lý gia.

"Định Quyên, đến nhà chính một chút." Lý Ngọc Trân lấy điện thoại di động ra, giọng nói lạnh như băng.

Không lâu sau.

Trần Định Quyên chạy chậm đến nhà chính, bị nhân viên an ninh ngăn lại.

Lý Ngọc Trân sấm rền gió cuốn đi đến trước cửa, cao giọng nói: "Để cô ấy đi vào!"

Trần Định Quyên ôm văn kiện ở trước người, nín thở, đứng ở trước nhà chính. Đây là nơi trang nghiêm nhất của Lý gia, trong ngày thường cô cũng không được phép qua đây. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía bên trong nhà, quan tài chính giữa lập tức phản chiếu vào đáy mắt cô!

Đại não thoáng chốc trở nên trống rỗng.

Nhưng ngay sau đó, Trần Định Quyên đã phản ứng lại. Trong một cái chớp mắt này, cô chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, sắc mặt lập tức tái nhợt, thân thể đang run rẩy, giống hệt như là trời sập.

"Lấy đồ tới đây." Lý Ngọc Trân trầm giọng nói.

"Đã xảy ra chuyện!"

Trần Định Quyên biết rõ, mọi chuyện trước mắt có ý nghĩa như thế nào. Cha cô là cấp dưới của Lý Kiến Quốc, hy sinh vào lúc cô còn chưa ra đời. Cô bị ôm đến Lý gia, lớn lên cùng Lý Ngọc Trân, cũng được xem như là một nửa người của Lý gia. Cho nên, Trần Định Quyên biết rõ tình huống hiện tại của Lý gia, biết rõ Lý Kiến Quốc lão gia tử hệt như định hải thần châm.

"Trần Định Quyên!" Lý Ngọc Trân đứng ở cách đó không xa, tức giận gọi.

Cô lập tức hồi thần lại, nhưng vẫn là mất hết hồn vía. Cô hít sâu một hơi, không biết mình đã bước qua cánh cửa và đi vào nhà chính như thế nào nữa. Có thể gánh nổi áp lực và không thể gánh nổi áp lực đều thể hiện hết ra ngoài vào lúc này. Lý Ngọc Trân nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Trần Định Quyên thì bước đến gần, đưa tay cầm lấy tập tài liệu trong tay của đối phương.

"Nhìn một chút đi!"

"Đều nhìn cho kỹ một chút!"

Lý Ngọc Trân mở văn kiện ra, phân phát tin tức mà mình điều tra được cho cha Lý Trọng Ngôn, và chú Hai, chú Ba.

Nhà chính lâm vào an tĩnh đến cực độ, dường như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Ánh mắt lạnh lùng của Lý Ngọc Trân quét qua ba người cầm lái của Lý gia, chính mắt chứng kiến sự thay đổi trên gương mặt bọn họ.

Ầm ầm ——

Sau một hồi, phía trước ghế chủ vị, vẻ mặt Lý Trọng Ngôn không có chút cảm xúc nào, hai tay buông lỏng một chút. Từng tờ tài liệu điều tra lập tức rơi xuống nền gạch đá xanh như những bông tuyết.

"Ba."

Lý Ngọc Trân hít sâu một hơi, lông mi khẽ run, nhìn về phía người cha Lý Trọng Ngôn. Từ sau khi đi vào nhà chính, đây là lần đầu tiên cô gọi ba mình. Vào lúc này, cô vẫn nguyện ý giao quyết sách cuối cùng này lại cho vị gia chủ của Lý gia này. Cũng chỉ có Lý Trọng Ngôn mới có thể huy động sức mạnh cuối cùng của gia tộc vào thời điểm này, để vượt qua cuồng phong mưa rào sắp tới. Mà nếu như Lý Trọng Ngôn vẫn còn lo trước lo sau thì sẽ mặc kệ cha mình.

"Không thể do dự nữa." Cô trầm giọng nói.

------

Dịch: MBMH Translate