Chương 443 Lỗ Thủng Quá Lớn!
Lý Trọng Ngôn không có đáp lời, chỉ thấy ông chống hai tay rồi đứng lên, rảo bước đi đến trước quan tài, quan sát tỉ mỉ người cha già giống như là chỉ đang ngủ thiếp đi ở trong quan tài, nhớ lại từng quyết sách của cha mình… Ánh mắt dần ngưng tụ lại!
"Thông báo cho các dòng chính chuẩn bị cho một đợt cuối cùng."
"24 giờ sau, thông báo cho các bên tin tức cha đã tin tức…"
"Trong vòng 36 giờ, thành lập đội ngũ tổ chức tang lễ…"
Lý Trọng Ngôn nhanh chóng phân phó mọi chuyện.
Thật giống như là trước khi máy bay rơi, các hành khách đều thắt dây an toàn, hai đầu khép lại, tựa đầu vào lưng hàng ghế trước, đây là tư thể tiêu chuẩn cuối cùng để tránh đụng chạm. Lý gia cũng đang như vậy, bọn họ không phải chỉ là không tiếp tục che giấu và trực tiếp để lộ tin tức, mà bọn họ còn phải nhanh chóng tiến hành khâu chuẩn bị cuối cùng!
Lý Trọng Ngôn không ngừng nói.
Bên trong nhà chính, hai vị Nhị gia Tam gia của Lý gia đều ngồi ngay ngắn người lại, vẻ mặt nghiêm túc. Bọn họ cũng đứng dậy, một trái một phải đứng ở bên cạnh anh trai.
Lý Ngọc Trân mím môi, nhìn chăm chú ba người trước mặt.
Trên thực tế, nếu như cố gắng che giấu tin tức ông nội đã mất thêm ba tháng nữa thì dựa vào tình hình phát triển hiện tại của Xuyên Hòa, cô chắc chắn bản thân có thể vượt qua được. Nhưng mà, cô vượt qua được, Lý gia dù thế nào đều không thể nhịn được.
Mà bây giờ, mặc kệ Lý gia sẽ nghênh đón mưa gió như thế nào! Cô và Xuyên Hòa đều chắc chắn sẽ trở thành vật hy sinh!
Lý Ngọc Trân đi đến bên cạnh, ngồi xuống.
Cô trầm mặc, không biết vì sao cuộc trò chuyện đầu tiên với Lục tiên sinh lại lần nữa vang vọng ở bên tai:
"Lý tiểu thư, tôi thật sự cảm thấy thương tiếc cho cô. Cô ở trong mắt của chúng tôi giống như là một con chim hoàng yến tuyệt mỹ, bị trói buộc trong một nhà tù hoa lệ, đấu tranh cho một kết quả đã được định trước…"
Lý Ngọc Trân ngẩng đầu lên.
Trong góc, Chương Thoại Vũ vốn đang đứng ở sau lưng chồng, bà cũng không có quá chú ý tới cuộc nói chuyện có thể quyết định đến vận mệnh gia tộc như bọn họ. Bà chỉ ngẩng đầu lên, nhìn về phía con gái. Tuy rằng bà xuất thân bình thường, nhưng mấy năm qua đã đủ để dưỡng thành một khứu giác đủ nhạy bén. Bà như thức được chuyện gì đó, đi đến bên cạnh con gái.
Lý Ngọc Trân chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, ngay sau đó, đầu của cô liền bị mẹ ôm vào trong lòng.
"Ngọc Trân…"
"Con chạy đi."
Chương Thoại Vũ nhìn thoáng qua chồng mình, ghé sát miệng vào bên tai con gái, nhẹ giọng nói.
⚝ ✽ ⚝
Màn đêm.
Học viện hí kịch Trung Hải.
Lão giáo sư Cố Kiện Ngô đã đứng lên, ánh mắt của ông sáng rực nhìn chăm chú về Lục Bình phía. Sau khi thấy màn biểu diễn của đối phương sắp kết thúc thì lại thêm vai diễn một lần nữa, đây là màn cuối kết thúc vở kịch!
"Cậu trốn được sự dò xét của cảnh sát lần này."
"Nhưng cậu lại phát hiện ra càng nhiều sơ hở của bản thân, ngay sau đó, cậu không ngừng bù đắp! Cậu vì che giấu dấu vết của mình, cậu lại lần nữa giết người… Lỗ thủng càng ngày càng lớn! Càng ngày càng lớn! Nó giống như là một quả cầu tuyết, không ngừng quay cuồng! Cậu đã không thể quay đầu lại… Cậu trở thành một con ma quỷ!"
"Nhưng tương tự, cậu bởi vì chuyện của vợ và lãnh đạo mà bắt đầu tiếp xúc với vợ của lãnh đạo… Trong quá trình này, vợ của lãnh đạo dần dần sinh ra tình cảm với cậu! Lãnh đạo có tài sản to lớn, tản ra ánh sáng màu vàng, sâu trong ánh mắt của cậu ánh lên sự tham lam nồng đậm!" Lão giáo sư Cố Kiện Ngô tiếp tục thâm nhập phác họa sâu hơn.
"Lỗ thủng quá lớn!"
"Càng ngày càng có nhiều người đưa mắt nhìn chằm chằm vào cậu! Cậu sắp sụp đổ! Cậu liều mạng bù đắp, khắc chế!"
"Cậu ở chung một chỗ với vợ của lãnh đạo, sống trong một căn biệt thự cao cấp, lái xe hàng triệu! Thiên đường và địa ngục đang xen lẫn…"
"Một ngày này."
Lời nói của Cố Kiện Ngô đột nhiên chuyển biến.
Trong lòng của tất cả mọi người trong phòng học đều thịch một tiếng.
Bọn họ chỉ nghe thấy lão giáo sư tiếp tục nói: "Cậu đã đi đến điểm cuối cùng, muốn bạo phát áp lực trên mọi phương diện… Nếu như cậu chống đỡ được thì sẽ có thể tiếp tục nắm giữ tất cả mọi thứ hiện tại. Nhưng nếu như không chống đỡ nổi thì tất cả mọi chuyện đều sẽ bại lộ!"
Lão giáo sư Cố Kiện Ngô bỏ trống đoạn kết cuối cùng, không nói rõ Tiểu Lưu thành công hay là thất bại.
Ba người Triệu Kim Mạch, Bạch Kính Đình và Lưu Hạo Nhiên chỉ nghe đoạn miêu tả này thôi đã cảm thấy tê cả da đầu. Các kỹ thuật diễn xuất bên trong một màn này phải nói là không ngừng chồng chất! Tham lam! Sợ hãi! Điên cuồng! Kinh sợ…. Bọn họ căn bản là không thể tưởng tượng nổi nên biểu đạt như thế nào!!!
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình suy nghĩ.
Từ góc độ nào đó mà nói, đoạn miêu tả này của lão giáo sư Cố Kiện Ngô chính là đang miêu tả anh, chỉ là, áp lực mà anh đang trải qua vượt xa những gì mà đối phương miêu tả.
Nếu như không phải đã tự mình điều tra qua Cố Kiện Ngô, nếu như không phải rất nhiều thứ chỉ có anh biết rõ thì anh thật sự rất muốn bắt lão giáo sư Cố Kiện Ngô lại, dùng súng chỉ vào đầu của đối phương.
------
Dịch: MBMH Translate