← Quay lại trang sách

Chương 449 Lục Bình Gọi Điện Thoại Cho Lý Ngọc Trân, Tôi Bảo Đảm Cho Cô!

"A Bình?"

Lục Bình nhìn về phía tin nhắn hiện lên trong màn hình.

Nói thật thì cho đến lúc này anh đã hoàn toàn trấn định lại. Không biết là do màn biểu diễn tối hôm qua đã phát tiết toàn bộ nỗi sợ của bản thân ra ngoài, hay là buổi sáng hôm nay lại kinh hoảng một lần nữa. Tóm lại, giờ phút này Lục Bình cảm thấy vô cùng tốt, chỉ là —— khó tránh khỏi còn có một chút xuất thần.

Trước bàn làm việc, đồng nghiệp Cố Đại Thạch ngáp một cái, đang muốn quan sát phong cảnh ngoài cửa sổ, thông qua hình ảnh phản chiếu chú ý tới sự khác thường của Lục Bình liền xoay người lên tiếng gọi.

"Không có… Không có gì."

"Chỉ là đột nhiên nghĩ đến bản thiết kế hôm qua, chắc là còn cần sửa lại."

Lục Bình âm thầm tắt điện thoại đi, sau đó đáp lại.

"Thời tiết thật tốt, không nóng không lạnh." Cố Đại Thạch không có tiếp tục hỏi nữa. Anh lại lần nữa nhìn về phía bên ngoài cửa sổ rồi cảm khái.

Bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây, tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, nhìn từ góc độ này đúng là một loại hưởng thụ.

"Đúng vậy." Lục Bình cũng nhìn lại, đáp một tiếng.

Các đồng nghiệp trong văn phòng dần dần tiến vào trạng thái làm việc, Lục Bình hít một hơi thật sâu. Anh hiểu rõ thời gian còn lại cho mình không nhiều lắm, bất kể như thế nào, anh nhất định phải làm chút gì đó, mà không phải là giao tất cả cho vận mệnh giống như bây giờ.

"Không có thời gian, rời khỏi văn phòng trước."

Vẫn còn chưa có đầu mối cụ thể nào.

Lục Bình xác lập điểm thứ nhất trước, anh ấn mở điện thoại, nhanh chóng soạn một tin nhắn. Sau khi gửi đi thì yên lặng chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lục Bình cố gắng áp dụng biện pháp tự hỏi. Chỉ sau mười mấy phút, chủ quản Đàm Hồng bên ngoài phòng làm việc lộ ra vẻ mặt vui mừng, giẫm giày cao gót, bước nhanh đi vào.

[ Đông đông đông…. Thùng thùng…]

"Mọi người đều dừng lại một chút."

"Tôi có chút chuyện."

"Xuyên Hòa tầng trên sắp bắt đầu một đợt khuyến mãi lớn mới, không đủ nhân lực cho nên muốn mượn một nhóm người của công ty chúng ta. Xem tình huống thì có lẽ phải ở trên tầng trên cả một ngày."

Đàm Hồng nâng cao giọng, ánh mắt đảo qua các đồng nghiệp, sau đó tiếp tục nói: "Cố Đại Thạch, Lục Bình, Trương Oánh Oánh… còn có mấy người chuẩn bị một chút, hiện tại xuất phát."

⚝ ✽ ⚝

"Anh Bình, em đi trước."

Các đồng nghiệp tại văn hóa Ngô Minh được sắp xếp tới các bộ phận khác nhau.

Trong thang máy, đám người lần lượt rời đi.

Chỉ trong nháy mắt, bạn gái Trương Oánh Oánh đã ôm lấy cặp văn kiện và bản bút ký, có chút khẩn trương nói với Lục Bình.

"Cố lên! Em là ưu tú nhất!" Lục Bình nắm chặt nắm đấm, nói lời khích lệ bạn gái.

"Ừm!"

"Anh cũng cố lên!" Gương mặt Trương Oánh Oánh đỏ bừng, dùng sức gật đầu một cái.

Sau khi vị đồng nghiệp cuối cùng rời đi, nụ cười trên gương mặt Lục Bình lập tức biến mất sạch sẽ. Anh đưa tay thò vào trong ngực, lấy cặp kính gọng vàng ra rồi chậm rãi đeo lên. Lục Bình nhìn về phía mình trong thang máy, cảm thấy đáy lòng trống rỗng nhiều hơn một chút dũng khí. Đây là ám chỉ tâm lý mà anh đã rèn luyện được, dùng hai cặp kính mắt để phân tách hai tầng thân phận.

Lục Bình ngẩng đầu lên, thang máy đã sắp đến tầng 58.

[ Tinh ——]

Lục Bình điều chỉnh tư thái, nhìn chăm chú về phía cửa thang máy đang từ từ mở ra. Ngoài cửa, thư ký thứ hai Hạ Đình của Lý Ngọc Trân đã đứng chờ sẵn, cung kính kêu: "Lục tiên sinh!"

"Ừm."

Lục Bình cất bước đi qua, chỉ nhìn cô một chút rồi đi lướt qua vai. Nhưng không đi được hai bước thì bỗng chợt dừng lại, quay đầu đánh giá Hạ Đình từ trên xuống dưới một lần, áo sơ mi màu lam và váy ôm hông màu xanh xám, mang theo khí chất vô cùng cao cấp. Lục Bình khen một câu: "Hôm nay ăn mặc không tệ."

"Đa tạ Lục tiên sinh khích lệ!"

Hạ Đình nhẹ nhàng thở ra. Sau khi nhận được tin tức của lão gia tử, cô cũng không khỏi sa vào bên trong nỗi sợ hãi. Nhưng khi nhìn thấy Lục tiên sinh, sau khi nghe một câu kia của đối phương, cô đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chí ít thì… người này dường như hoàn toàn không thèm để ý tới việc lão gia tử có rời đi hay không?

Lúc đi qua cánh cửa sổ sát đất chiếm diện tích một vách tường, ánh mắt Lục Bình đảo qua.

Anh có một loại cảm giác như tu hú chiếm tổ chim khách, sau khi Lý Ngọc Trân về Yến Kinh thì ở tầng này anh nói một tuyệt đối sẽ không có ai dám nói hai. Rất nhanh, Lục Bình đứng ở trước phòng làm việc mà Lý Ngọc Trân để lại cho mình.

Lục Bình đang muốn đẩy cửa đi vào, lúc này ánh mắt của anh chợt nhìn sang bên cạnh, không gian kia vốn thuộc về Lý Ngọc Trân. Ánh mắt Lục Bình lấp lóe, anh nhớ lại lần đầu tiên mình đi vào căn phòng kia, lúc nhìn thấy Lý Ngọc Trân đã sợ hãi và khẩn trương. Khóe miệng không khỏi dương cao.

"Mở văn phòng này ra, tôi muốn dùng căn này." Lục Bình buông tay ra, đi sang phòng bên cạnh.

Thư ký thứ hai Hạ Đình mím môi, có chút không biết làm sao.

"Làm sao?"

"Không cho tôi vào? Trước khi Lý Ngọc Trân đã phân phó cô như nào?" Lục Bình hỏi.

"Tôi đã biết."

Hạ Đình cung đứng thẳng người, sau đó đẩy cửa văn phòng của Lý Ngọc Trân ra rồi đứng ở trước cửa làm ra tư thế mời: "Lục tiên sinh."

------

Dịch: MBMH Translate