← Quay lại trang sách

Chương 450 Hứa Hẹn!

"Hừm…"

"Thật đúng là biết hưởng thụ."

Lục Bình sải bước đi vào, đón ánh nắng chiếu vào, ngồi ở trước bàn làm việc của Lý Ngọc Trân. Anh cảm nhận cái ghế dưới chân, không biết có phải là được làm riêng hay không, hoặc cũng có thể là do một tầng tâm lý, Lục Bình chỉ cảm thấy một loại cảm giác thoải mái trước đó chưa từng có bắt đầu bốc lên từ bàn chân.

"Cô đi ra ngoài trước đi, có chuyện tôi sẽ gọi." Lục Bình nhìn về phía Hạ Đình, trầm giọng nói.

Ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo người kia rời đi,sau khi cửa văn phòng đóng lại, anh mới chính thức trầm tĩnh lại.

Lục Bình nhớ lại tình báo, cười đứng dậy.

Anh đi đến trước tủ sách, ngẩng đầu lên, nhìn về phía đống sách dày đặc. Trong miệng lẩm bẩm, sau đó đầu ngón tay lướt qua giữa những cuốn sách.

"Hàng thứ ba, thứ tám, Dung Trai Tùy Bút."

Rút ra, Lục Bình giống như là phát hiện ra cái gì, nụ cười trên mặt càng đậm thêm mấy phần. Anh tìm được một cây kẹo qua ở phía sau cuốn sách cổ này.

"Ai có thể nghĩ đến người phụ nữ như Lý Ngọc Trân lại giấu thứ này ở trong phòng làm việc?"

Lục Bình bóc vỏ không chút do dự, sau đó nhét kẹo vào bên trong miệng, sau đó lại ngồi trở lại trước bàn làm việc.

Trên mặt Lục Bình lộ ra vẻ nghiêm túc, một loạt hành động này của anh, mặc kệ khen Hạ Đình ăn mặc đẹp, hay là muốn tiến vào văn phòng của Lý Ngọc Trân, ăn kẹo que của đối phương, tất cả thực ra đều là một loại phương thức giải tỏa. Hiện tại, anh cảm giác… cũng không tệ lắm!

⚝ ✽ ⚝

"Hiện tại bắt đầu phân tích."

"Thứ nhất, mình hiện tại phải làm gì?"

Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, Lục Bình mở tập văn kiện mang đến từ công ty ra, nhấc bút lên viết lên tờ giấy trắng mới nhất. Sau khi suy nghĩ lại tiếp tục:

"Một, chạy trốn. Có thể lấy được bao nhiêu tiền thì lấy bấy nhiêu, chạy được xa đến đâu thì cố mà chạy."

Nhưng còn chưa viết xong, điều này đã bị Lục Bình gạch bỏ.

Thứ nhất là anh dù chạy cũng chạy không thoát; thứ hai là không muốn chạy, cho dù là chết thì đều không muốn chạy. Từ khi thu hoạch được năng lực tình báo cho đến nay, Lục Bình cảm thấy mình đã dần dần không có giới hạn, nhưng anh còn cảm thấy… muốn làm đại lão thì cũng nên có một chút kiên trì.

"Như vậy thì đến cái tiếp theo." Lục Bình nói nhỏ.

"Hai, lại thông qua tình báo nghĩ một chút biện pháp, gia tăng đôi chút thẻ đánh bạc."

"Dựa trên cơ sở này, mình hiện tại cần tiến thêm một bước trong việc hiểu rõ vòng xoáy đang nổi lên ở Yến Kinh.

Căn cơ tình báo của Tiết Hoa Thanh hiện tại còn quá nhỏ bé, hoàn toàn không thể cung cấp tin tức mà mình muốn."

Động tác gõ gõ mặt bàn càng ngày càng trở nên chậm lại, cũng có lực hơn.

Lông mày Lục Bình nhíu chặt.

Cũng chính là vào lúc này, trong đầu anh chợt xuất hiện hình ảnh giống như nữ quỷ bỏ lên từ địa ngục của Tào Kiến Lan. Người này chắc là ở ngay tầng dưới của Văn hóa Ngô Minh, hiện tại đang là một luật sư thực tập.

Lục Bình cầm lấy điện thoại trước bnaf, trầm giọng gọi:

"Hạ Đình."

Ánh nắng tươi đẹp xuyên qua bức rèm phía sau lưng, chiếu vào trong phòng.

Trong miệng Lục Bình cắn kẹo que, lâm vào trong suy nghĩ.

Nói thật thì anh vẫn đang có chút cảm giác không chân thực, tựa như ảo mộng, không biết tại sao một nhân vật nhỏ bé như mình lại tham dự vào trong chuyện kinh khủng như vậy.

Đông ——

Trong lúc còn đang suy nghĩ thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang ngột ngạt. Lục Bình bị bừng tỉnh, cái ghế dưới thân chuyển động, nhìn về phía bức tường… Tầm mắt tối sầm lại, ánh nắng đúng lúc bị một bóng người che kín. Chờ sau khi thấy rõ cảnh tượng trước mặt, nhịp tim gấp rút của Lục Bình dần dần trở nên vững vàng.

Đây là một người nhện lau tường, đang treo người trên dây an toàn.

"Không nhìn thấy?"

Lúc người công nhân đeo nón bảo hộ xuất hiện, cơ bắp của Lục Bình liền vô thức trở nên căng thẳng. Anh nhếch miệng lên, nở một nụ cười nhạt thần bí. Nhưng ngay sau đó, Lục Bình chú ý tới ánh mắt của người công nhân, lập tức phản ứng lại, không khỏi thở phào một cái. Anh bình tĩnh đứng lên, một tay cắm ở trong túi, sải bước đi tới trước cửa sổ. Ánh mắt đúng lúc đối diện với ánh mắt của người kia thông qua cánh cửa kính… một lát sau mới dời đi.

Lục Bình dò xét trên dưới một lúc.

"Làn da ngăm đen, rất trẻ trung, nhưng đã lập gia đình, bàn tay rất thô ráp, ống quần đã bị mài mòn gần như không còn… nhưng người công nhân bên cạnh anh lại không có như vậy."

Lục Bình nhìn về phía một người khác. Sau khi thu hồi ánh mắt, anh lại lần nữa nhìn về phía cổ tay của người công nhân trước mặt, nơi đó có dấu vết của bút bi còn chưa hoàn toàn được lau sạch: "Chắc là không chỉ có một đứa nhỏ."

Lục Bình ghi nhớ thẻ tên của đối phương.

"Hô!"

Chờ thân ảnh của công nhân biến mất, ánh nắng lại lần nữa chiếu xuống trên người Lục Bình, anh thở ra một hơi.

------

Dịch: MBMH Translate