Chương 451 Xin Cô Hãy Nén Bi Thương
Lục Bình đã bảo Hạ Đình đi tìm Tào Kiến Lan. Đó là một người phụ nữ vô cùng nguy hiểm, mình đơn thuần muốn tay không bắt sói chỉ sợ là chuyện không dễ dàng.
"Gọi điện thoại cho Lý Ngọc Trân thử một chút, cô đang đứng ở trung tâm của gió báo, hẳn là biết được nhiều nhất."
"Thăm dò một chút."
Lục Bình thậm chí là không thể xác định được, đối phương có thể nghe điện thoại vào lúc này hay không.
Lục Bình cúi đầu nghĩ ngợi, ánh mắt không ngừng lấp lóe. Hiện tại Lý Ngọc Trân chính là quả bom nguy hiểm nhất trong trận biến đổi này… Anh thâm f nghĩ, nếu như mình không chịu được áp lực thì liệu có trực tiếp bị cắt chém cùng với Lý Ngọc Trân hay không. Dựa vào năng lực hiện tại của anh, dựa vào tình báo mới nhất, anh có nắm chắc không nhỏ về việc bản thân có thể đứng vững. Chí ít thì đám hổ báo đang có ý định gặm xé Lý gia sẽ không để mắt tới anh trong một khoảng thời gian ngắn!
"Phải chuẩn bị trước cho tình huống xấu nhất."
"Đây không phải chỉ là bảo toàn mạng sống, mà còn là cách để bảo toàn sức mạnh tối đa của bản thân."
"Xem một chút đi. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể làm như vậy. Bán Lý Ngọc Trân, cảm giác thần bí và lực chấn nhiếp phía sau lưng mình sẽ lập tức bị hạ xuống như sườn đồi, tương đương với căn cơ bị chém đứt."
Lục Bình thu hồi suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra.
Trên mặt mang theo nụ cười như có như không, sau đó bấm điện thoại cá nhân của Lý Ngọc Trân
[ Tút ——]
[ Tút ——]
Từng tiếng tút dài vang lên ở bên tai.
⚝ ✽ ⚝
Dưới ánh mặt trời, trong nhà cũ Lý gia đang là tiêu điểm của gió bão. Bầu không khí khẩn trương mà bi tráng đang lan tràn khắp ngôi nhà, mặc dù còn chưa tới thời điểm tưởng niệm chính thức nhưng đã có không ít nhân vật lớn lui tới Lý gia thăm hỏi.
Lý Kiến Quốc lão gia tử lúc trước từng có uy vọng và lực ảnh hưởng to lớn, hiện tại uy vọng kia được thể hiện rõ nhất ở thời điểm này!
Nghe đồn rằng, sân bay quốc tế Yến Kinh và sân bay Yến Kinh hôm nay đều được kiểm soát chặt chẽ. Máy bay tư nhân và đơn đăng ký chuyến bay từ các nơi trên thế giới không ngừng tăng nhanh sau khi tin tức được truyền ra!
Trong phòng khách, Lý Ngọc Trân là trưởng nữ phải gánh vác trách nhiệm tiếp đãi quan trọng nhất.
Cô giao điện thoại di động cho thư ký thứ nhất Trần Định Quyên.
"A lô."
"Lục tiên sinh…"
Nhìn chăm chú về phía dãy số không có ghi chú gì, Trần Định Quyên đồng thời phản ứng lại.
Lục tiên sinh là nhóm người được ưu tiên cấp cao nhất trong điện thoại của Lý Ngọc Trân. Thư ký cầm điện thoại, trong thời điểm bấp bênh này, cô không khỏi lộ ra vẻ khẩn trương.
Lúc điện thoại vang lên lần nữa, Trần Định Quyên không có do dự nữa, lập tức đi sang một bên rồi nhấn nghe:
"Tôi là Trần Định Quyên."
"Được, tôi đã biết, xin ngài chờ một chút, tiểu bên sẽ gọi lại cho ngài sau."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Định Quyên bước nhanh về phía tòa nhà.
Trước căn phòng thăm hỏi được bố trí tạm thời, Lý Ngọc Trân giấu cảm xúc ở đáy lòng, vẻ mặt vẫn mạnh mẽ và lạnh lùng như trước. Cô đang đốt giấy để tang, xử lý mọi chuyện một cách gọn gàng mà linh hoạt.
Trần Định Quyên thở dài trong lòng.
Chuyện Lý gia đi xuống là kết cục đã được định sẵn. Lúc ấy cô cũng có mặt tại nhà chính, cho nên biết gia chủ Lý Trọng Ngôn quyết định thời gian thông báo là tối hôm nay, nhưng cuối cùng lại phải bị động thông báo vào 9 giờ sáng. Ngay cả thời gian đều không thể ép được thì sao còn có thể chống đỡ gia tộc hàng đầu như Lý gia chứ?
Lý Trọng Ngôn thật sự là một người bình thường trên các phương diện.
"Tiểu thư." Sau khi đến gần, cô liền gọi.
Lý Ngọc Trân chỉ khẽ gật đầu một cái, sau khi nói chuyện xong, cô mới đi sang một bên.
"Chuyện gì?"
"Lục tiên sinh vừa rồi có gọi điện thoại cho ngài."
"Tôi đã biết."
"Đưa di động cho tôi." Lý Ngọc Trân bình tĩnh nói.
Sau đó, cô đi về phía mái đình cách đó không xa. Nơi này đã từng là nơi hóng mát yêu thích của ông nội trong những ngày hè. Cô nhìn khắp bốn phía, hoặc là bất an, hoặc là sợ hãi, hoặc là tham lam, hoặc là hưng phấn…tất cả cảnh tượng đều được thu vào đáy mắt. Mẹ bảo cô chạy, nhưng sao cô có thể chạy được!
⚝ ✽ ⚝
"Anh tìm tôi?" Lý Ngọc Trân nói chuyện điện thoại với giọng nói lạnh lùng.
"Lý tiểu thư, đúng là đáng tiếc, còn chưa thực hiện được lời hứa với lão gia tử thì đã nghe thấy tin dữ này."
Lục Bình đứng ở bên cửa sổ, lên tinh thần. Trong tất cả tình báo, anh đọc về tin tức Lý Ngọc Trân là nhiều nhất, cũng bởi vậy mà nhận biết và hiểu rõ cô gái này nhất. Lúc này, anh nghe thấy giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng của Lý Ngọc Trân, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót, như thể đang đọc về khúc bi tráng ở phía sau người phụ nữ phong hoa tuyệt đại này.
"Xin cô hãy nén bi thương."
"Cảm ơn." Lý Ngọc Trân đáp lại.
Điện thoại rơi vào trầm mặc.
------
Dịch: MBMH Translate