Chương 452 Người Đàn Ông May Mắn!
Mí mắt Lục Bình giật giật, anh là muốn tìm hiểu tin tức! Anh phản ứng lại rất nhanh, ánh mắt lấp lóe, giọng nói ôn hòa vang lên: "Tôi nhận được một chút tin tức, nói là lão gia tử vừa rời đi thì Lý gia liền phải chịu áp lực không nhỏ."
"Nếu như Lý gia cần, tôi nghĩ tôi có thể ra tay giúp cô." Lục Bình tiếp tục nói.
Câu nói này giống như chỉ là một câu nói nhảm không có chút dinh dưỡng nào! Định hải thần châm ngã xuống, áp lực đương nhiên sẽ đến! Nhưng lời này nói ra từ trong miệng Lục Bình thì lại mang tới hiệu quả không giống nhau.
Khóe miệng Lý Ngọc Trân khẽ giương lên, giống như là hiểu ra cái gì đó: "Chuyện của Lý gia đương nhiên có Lý gia giải quyết, cũng không phiền đến Lục tiên sinh."
"Lục tiên sinh."
"Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước đây."
Lý Ngọc Trân lạnh lùng nói.
"…" Lục Bình trầm mặc.
"Xem ra Lý gia đã có kế hoạch đổ bộ mới."
"Không biết…"
Lục Bình tinh tế tính toán tin tức và tài liệu, muốn phân tích và thăm dò ra càng nhiều tin tức có ích. Ánh mắt anh chợt ngưng lại, giống như là liên tưởng đến cái gì đó, liếm môi một cái rồi hơi kéo dài ngữ điệu:
"Lý tiểu thư, cô đã chuẩn bị đủ cho bản thân chưa?"
Lần này đến lượt Lý Ngọc Trân trầm mặc.
Lục Bình cảm nhận được bầu không khí.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Anh bắt đầu im lặng thở dốc.
Anh vậy mà không hiểu sao lại có cảm giác máu nóng dâng trào, khóe miệng giương cao lên, ánh mắt lóe lên tia sáng tùy ý:
"Lý tiểu thư."
"Nếu như không chịu được thì hoan nghênh trở về Trung Hải."
"Ở trong khu vực này, tôi sẽ bảo đảm cho cô không bị làm sao!"
Tồn tại như Lục tiên sinh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Vì đạt được mục đích, thề không bỏ qua.
Bao gồm cả câu nói này, mỗi một câu nói đều đang thử thăm dò, đều đang muốn muốn thu hoạch đầy đủ tin tức.
Đầu óc của Lý Ngọc Trân rất thanh tỉnh. Nhưng cho dù là như vậy, tại thời điểm đặc thù, gương mặt của cô vẫn có chút nhu hòa trong nháy mắt. Cô ngẩng đầu lên, hơi híp mắt lại, nhìn chăm chú về phía bầu trời, chỉ cảm thấy bầu trời lúc này giống như là bị một tầng sương mù màu xám bao phủ. Đôi môi đỏ khẽ giương lên, đẹp đến kinh tâm động phách:
"Lục tiên sinh, quyết đoán thật lớn."
"Ha ha!" Lục Bình cười vang.
Lúc này, anh vừa tỉnh táo lại từ trong nhiệt huyết vừa rồi, trái tim đang không ngừng nhảy nhót. Nhưng ngay sau đó, anh nghe ra được ý trêu chọc trong lời nói của Lý Ngọc Trân… lập tức hiểu rõ sự phòng bị trong lòng đối phương.
Lục Bình yên lặng thở phào một cái, sau đó mím môi, nụ cười trên mặt biến mất, có chút trầm mặc.
Lý Ngọc Trân có địa vị rất đặc biệt trong lòng Lục Bình.
Là người đầu tiên dùng súng chỉ vào đầu anh.
Lần người đầu tiên sóng vai ngồi ở trong xe, đôi chân tỷ lệ hoàn mỹ kia, mũi chân khẽ gảy chiếc giày cao gót màu đỏ, cùng với câu nói: "Muốn sờ một chút không?"
"Mời!"
Giọng nói vũ mị, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra nguy hiểm.
Sau đó, năm ngón tay lướt qua tất chân.
Môi đỏ mang theo hơi lạnh…
Từng hình ảnh không ngừng hiện lên.
"A."
"Đúng rồi."
"Quên nói với cô, tôi đang mượn tạm văn phòng của cô. Còn có, cây kẹo phía sau quyển Dung Trai Tùy Bút có hương vị rất không tệ, tôi cũng ăn thay cô rồi."
Lục Bình chuyển chủ đề, khẽ cười nói.
Lý Ngọc Trân nghe thấy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén. Nhưng cảm xúc lại lập tức được thu liễm, đáp lại: "Lục tiên sinh hài lòng là được."
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Ai!"
"Thật ra nói như vậy cũng không thành vấn đề, có thể chịu đựng được đương nhiên là thu hoạch nhân tình, không chịu được, mình cũng hoàn toàn có thể trở mặt không nhận. Thật thật giả giả, giả giả thật thật."
Lục Bình đặt mông ngồi xuống. Thân thể dựa vào ghế, tay chống cằm.
Cùng lúc đó, điện thoại trong tay rung lên, Lục Bình chỉ nhìn một chút ánh mắt liền ngưng tụ lại. Đây là thông báo về lão gia tử được phát trên các nền tảng khác nhau. Nhấn vào giao diện, nhiệt độ đang khuếch tán với tốc độ nhanh chóng. Lục Bình chú ý tới, vào thời khắc này, các thế lực vốn đang chiến đấu toàn bộ đều yên tĩnh trở lại. Toàn bộ mạng lưới chỉ có một thanh âm, đó chính là dành những lời khen ngợi cuối cùng đối với Lý Kiến Quốc lão gia tử.
"Đây chính là uy thế."
"Tại sao vào ngày Lý lão gia tử mất, tất cả móng vuốt trong bóng tối đều phải co lại."
Đầu ngón tay của Lục Bình nhanh chóng lướt qua.
Vô số bình luận đảo qua.
"Quy cách thật cao."
"Nghi thức tưởng niệm được tiến hành vào bảy ngày sau."
"Còn tốt!"
"Còn tốt!"
"Trong khoảng thời gian này chắc là sẽ càng yên tĩnh hơn so với ngày thường, nhưng sau khi tưởng niệm kết thúc thì lại không biết được."
Lục Bình nhìn thấy tin tức mới, vội vàng ấn vào, là quá trình an táng lão gia tử, sau khi xem xong liền nhẹ nhàng thở ra.
[Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]
Cửa phòng chợt bị gõ vang.
"Mời vào." Lục Bình bắt chéo hai chân, xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó nhìn về phía cửa phòng, ôn hòa đáp.
"Lục tiên sinh."
"Tào tiểu thư đã tới."
"Để cô ấy đi vào."
------
Dịch: MBMH Translate