Chương 453 Đây Là Chức Trách Của Tôi!
Một cô gái với đôi mắt sáng rực, tóc búi cao, dáng vẻ tương tự với Mao Hiểu Đồng, mặc đồng phục công sở, nhảy cẫng đi vào. Cô đối diện với ánh mắt của Lục Bình, nở một nụ cười rất xán lạn. Sau khi đi vào trong văn phòng, bước chân của cô chợt tăng tốc, chỉ thấy giày da giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang. Cô lướt qua Hạ Đình, rất nhanh đã đứng ở trước mặt Lục Bình. Tay chống ở trước mặt bàn, hơi dùng sức một chút, lông mi run rẩy, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu:
"Tôi còn tưởng rằng Lục tiên sinh đã quên mất tôi rồi."
Lục Bình đối diện với ánh mắt của Tào Kiến Lan. Anh nhạy cảm phát hiện ra đối phương so với lần trước gặp mặt hình như đã có những thay đổi to lớn.
Lần trước, cô vừa bò ra từ trong vực sâu, mặc dù có năng lực học tập rất mạnh, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân vẫn có thể nhìn ra một tia không hài hòa. Nhưng bây giờ thật giống như đã tiến hóa, rất tự nhiên mượt mà, giấu nguy hiểm ở chỗ sâu nhất.
Nhìn thấy động tác dừng chân tại chỗ của Hạ Đình, Lục Bình liền phất phất tay với cô. Người kia hơi khom người, sau đó cung kính đi ra khỏi văn phòng.
"Được rồi."
"Đi thẳng vào vấn đề đi, tôi muốn biết nước sau lưng Lý gia sâu đến mức nào."
Lục Bình thu hồi nụ cười, trầm giọng nói ra.
Anh vừa dứt lời, trong đôi mắt sáng ngời của Tào Kiến Lan chợt xuất hiện từng giọt nước mắt trong suốt. Sau đó, dường như xác nhận một chiêu này vô dụng đối với Lục tiên sinh, cô liền thu liễm cảm xúc rồi ngồi xuống.
"Lục tiên sinh sao có thể không rõ ràng được chứ?"
"Chỉ là kiểm tra một chút, sau đó lấp đầy chỗ trống mà thôi." Lục Bình đáp lại.
Dừng một chút, anh nhìn thấy Tào Kiến Lan chỉ nhìn mình, không có ý định nói tiếp. Đáy lòng hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ ra. Anh vốn cho rằng bản thân có thể nhận thêm được một đợt thu hoạch tin tức miễn phí, nhưng bây giờ xem ra đối phương rõ ràng là không đồng ý.
"Nói đi."
"Các người muốn cái gì?' Lục Bình nhún vai khẽ cười nói.
"Lục tiên sinh, hoặc là nói tồn tại phía sau Lục tiên sinh đang có ý định nhúng một tay vào sao?" Tào Kiến Lan nở nụ cười, đáp lại.
"Chỉ có vậy?"
"Dù sao anh cũng là Lục tiên sinh." Tào Kiến Lan đáng yêu nháy mắt.
"Là các người muốn biết, hay là những người khác muốn biết?"
Lục Bình suy ngẫm về ý nghĩa của câu nói kia, đầu ngón tay gõ gõ tay vịn, nghênh đón ánh mắt của đối phương, sau đó nói với vẻ nghiền ngẫm nói. Anh vừa dứt lời, đồng tử phía sau cặp kính gọng vàng lập tức ngưng tụ lại.
"Đương nhiên là… chúng tôi." Tào Kiến Lan nở nụ cười rất ngọt ngào: "Dù sao chúng tôi cũng rất tôn kính Lục tiên sinh."
Lục Bình chỉ cười xòa, qua một hồi lâu mới đáp lại:
"Chúng tôi không có tiếp tục. Nhưng mà, còn có thể nói cho cô thêm một tin tức. Chúng tôi vốn cũng muốn, nhưng bị từ chối, cho nên cũng không có biện pháp nào."
Lục Bình giang tay ra.
"Tin tức rất quan trọng đâu.”
"Không hổ là Lục tiên sinh, tôi sẽ sắp xếp và đích thân đưa tình báo mà ngài cần tới trong vòng 20 phút."
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
"Mẹ nó! Luôn cảm giác đây là một người phụ nữ điên, không muốn ở cùng với cô ta thêm một giây đồng hồ nào cả."
Lục Bình lại một lần nữa đưa mắt nhìn Tào Kiến Lan rời đi.
Chờ cửa văn phòng khép lại, anh mới thở ra một hơi, thì thầm mắng một câu.
Trong văn phòng xa hoa giản lược, Lục Bình đầu tiên là đọc tin tức mà Tào Kiến Lan gửi tới, sau đó lại tiếp tục đọc tình báo Lư gia. Trong quá trình này, thư ký Hạ Đình tiến vào một lần, pha trà cho Lục Bình.
Hạ Đình đi ra khỏi văn phòng, cô nhớ tới lời nói cuối cùng của Lục tiên sinh vừa rồi, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc. Nhưng cô vẫn sải bước đi ở trong hành lang, dùng thang máy rời đi.
⚝ ✽ ⚝
"Chu Trình!"
"Chu Trình!"
"Cậu qua đây một chút!"
Người giám đốc trung niên phụ trách xử lý công việc lau chùi cửa kính của các tòa nhà chạy vào phòng nghỉ, gọi người đàn ông đang uống nước.
"Giám đốc? Đã xảy ra chuyện gì?!"
"Mau tới đây! Cậu làm việc tốt, có nhân vật lớn muốn khen ngợi cậu! Tiểu tử cậu đúng là may mắn!"
"Xin chào, anh chính là Chu Trình, người lau bức tường phía Nam vào khoảng chừng mười giờ sáng nay đúng không?"
Hạ Đình cố ý kéo dài thời gian.
Thanh niên với làn da ngăm đen khẩn trương đứng ở trước mặt Hạ Đình.
Đời này anh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có khí chất như vậy, tựa như là thiên tiên, khiến cho anh không khỏi cảm thấy xấu hổ về bản thân.
"Ừm."
"Tôi lúc ấy chắc là đã lau đến tầng 30 của tòa nhà." Thanh niên gãi đầu một cái.
"Ông chủ của chúng tôi nói anh làm việc rất tỉ mỉ, không có một chút lười biếng nào, đối phương vô cùng thưởng thức. Đây là 20 ngàn tệ tiền thưởng của cá nhân ngài ấy thưởng cho anh, xin anh hãy nhận lấy."
"Hả?"
"Không cần! Không cần! Đây là chức trách của tôi!"
"Cảm ơn! Cảm ơn! Tôi sau này nhất định sẽ làm việc nghiêm túc hơn nữa!"
Vừa nhìn thấy ánh mắt của Hạ Đình, thanh niên cũng không dám từ chối nữa.
------
Dịch: MBMH Translate