← Quay lại trang sách

Chương 454 Biến Người Thành Ma Quỷ!

20 ngàn tệ cũng không phải là nhiều đối với bọn họ, nhưng ít nhất cũng hơn một tháng tiền lương. Gương mặt ngăm đen của Chu Trình đỏ bừng, tràn đầy cảm kích nói.

Hạ Đình không có ở lại thêm, càng không có nhiều lời. Cô làm bộ muốn rời khỏi, nhưng vừa đi đến cạnh cửa thì lại dừng bước, quay đầu lại cười hỏi: "Chu tiên sinh đã lập gia đình rồi sao?"

"Đúng vậy."

"Tôi còn có ba đứa con, hai trai và một gái."

Chu Trình chất phác cười nói.

⚝ ✽ ⚝

"Được, tôi đã biết."

Nghe Hạ Đình báo cáo xong, Lục Bình sờ cằm, gật đầu đáp. Đây là một loại nghiệm chứng đối với sức quan sát của bản thân, đương ‌ nhiên, cũng có thể nói là hưng khởi mà làm, phú hào tùy hứng.

"Hả?"

"Bác Văn nghĩ như thế nào mà lại gọi điện thoại cho mình?"

Tầng 58.

Văn phòng.

Lục Bình tỉnh lại từ trong tình báo, nhìn ‌về phía cái tên đang hiện lên trên điện thoại, lông mi khẽ nhíu, thấp giọng nói.

Đi lên vị trí càng cao càng hoài niệm những quá khứ bình thường. Lục Bình cũng giống như thế, bạn học cũ gọi điện thoại tới cho anh, anh đương nhiên là vui mừng. Nhưng lần trước, tại hôn lễ của Ôn Chí Phong, cảnh tượng anh tát ông chủ khách sạn bị bạn gái của Trịnh Bác Văn nhìn thấy. Bạn gái của đối phương là một kẻ nịnh hót, khó đảm bảo rằng đối phương sẽ không gây ra chuyện gì.

"Ai!" Lục Bình, thở dài một cái, nhưng vẫn để lộ nụ cười, nhận điện thoại.

"A lô?"

"Bác Văn à, nghĩ như thế nào mà lại gọi điện thoại cho ba vậy?"

Lời nói mang theo sự trêu chọc quen thuộc.

"A… Lục… Lục Bình."

Lục Bình nghe vậy, nụ cười trên gương mặt chậm rãi biến mất. Chỉ một câu nói này đã đại biểu cho mối quan hệ giữa hai bên không thể quay lại được nữa.

Trong phòng khách chật chội, Trịnh Bác Văn thật thà nắm chặt điện thoại, trong lòng bất an tới cực điểm. Trái tim của anh đang đập rất nhanh, trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt. Vẻ mặt bối rối, ánh mắt lo sợ bất an, trong lòng đang cầu mong Lục Bình không nhận cú điện thoại này.

Nhưng điện thoại mới chỉ vang lên hai tiếng, giọng nói mang theo ý cười của Lục Bình đã vang lên ở bên tai.

Trịnh Bác Văn nhếch miệng, bờ môi run rẩy, anh muốn gọi A Bình, nhưng làm thế nào cũng đều không thể gọi thân mật như vậy được. Anh hơi nâng cao giọng một chút, khẩn trương gọi tên đối phương.

Anh vừa dứt lời, cuộc trò chuyện điện thoại lập tức rơi vào yên lặng.

Trên gương mặt Trịnh Bác Văn lộ ra vẻ thống khổ.

Bàn tay trái đặt trên đùi không ngừng siết chặt ống quần… Anh giương mắt lên nhìn về phía bạn gái Dương Phỉ đã hoàn toàn thay đổi ở trước mặt. Từ tóc tai cho đến đôi giày đi dưới chân của cô toàn bộ đều được đổi thành hàng hiệu xa xỉ. Chỉ tính một thân ăn mặc này thôi đã hơn 200 ngàn tệ rồi. Cách đó không xa, bên cạnh tủ TV là chiếc túi Hermes kiểu mới nhất phiên bản giới hạn… Điên rồi! Bạn gái đã điên rồi! Anh đã âm thầm tìm kiếm chiếc túi Hermes này ở trên mạng, đơn giá thôi đã là 350 ngàn tệ rồi, không biết các khoản chi ngoài định mức để sở hữu nó là bao nhiêu nữa! Nói cách khác, muốn ‌mua chiếc túi này chỉ sợ ít nhất cũng phải tốn cả triệu!

Là túi gì mà lại tốn hơn triệu?

Điên rồi!

Bạn gái đã điên rồi! ‌

Gương mặt trước kia vô cùng thanh tú hiện tại chỉ khiến cho Trịnh Bác Văn cảm thấy kinh dị!

"Mau nói đi!"

"Mau nói đi!"

Ánh mắt trừng lớn, môi đỏ mở to, không ngừng thúc giục.

"Bác Văn, sao thế? Có chuyện gì không?" Giọng điệu Lục Bình ôn hòa, hỏi.

"Anh Phong lần trước kết hôn, chúng ta cũng không chút tụ họp một chút, tôi… không biết chúng ta có thể hẹn thời gian rồi tụ tập một chút hay không." Trịnh Bác Văn cà lăm nói ra.

"Được."

Thân thể Lục Bình ngả về phía sau. Anh nghiêng người sang, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ. Trịnh Bác Văn là một người rất chất phác, lúc đi học cũng vô cùng chiếu cố anh. Có thể làm cho người như đối phương ôm theo mục đích và nói ra lời nói như vậy không phải là một chuyện dễ dàng. Mặt mày giãn ra, gương mặt Lục Bình hiện ra chút cô đơn, nhưng sau đó lập tức ôn hòa đáp lại.

"Nhưng mà, một tuần gần đây tôi tương đối bận rộn, chờ chuyện kết thúc đã." Lục Bình lại tiếp tục nói.

Nếu có khả năng thì có thể giúp đỡ một chút, sau đó dần dần hạn chế liên hệ vậy.

Rất nhanh, điện thoại bị cúp máy.

Trong phòng khách chật chội, Trịnh Bác Văn nắm chặt điện thoại, cúi thấp đầu. Anh không ngừng thở hổn hển, vẻ mặt thống khổ. Trước mặt hắn, bạn gái Dương Phỉ nghe xong cuộc trò chuyện thì trên mặt lập tức nở nụ cười xán lạn. Cô bước nhanh tới một bên, mặt ‌mày hớn hở báo cáo lại mọi chuyện. Không lâu sau đó, trong điện thoại di động lại hiện lên một tin nhắn chuyển khoản.

Dương Phỉ vui vẻ ấn mở wechat, nhanh chóng gửi tin nhắn cho các cô gái bán hàng xa xỉ. Sau khi đặt xong một đơn, gương mặt cô lập tức nhiễm thêm một tầng đỏ ửng.

------

Dịch: MBMH Translate