← Quay lại trang sách

Chương 455 Tiết Hoa Thanh Cường Thế

Một lúc lâu sau, cô mới nhớ tới và nhìn về phía bạn trai. Nhìn thấy dáng vẻ bạn trai đang ôm đầu trong phòng, trên mặt lập tức lộ ra một tia ghét bỏ. Dưới đáy lòng thầm mắng một câu: "Thứ không được tích sự gì!"

Nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài thì lại thu liễm nụ cười, bày ra dáng vẻ nhỏ yếu. Cô đi đến bên cạnh bạn trai, ôm đầu đối phương vào trong lòng: "Yên tâm đi."

"Không có việc gì đâu."

"Không có việc gì, bọn họ chỉ muốn gặp mặt Lục Bình mà thôi, không phải là muốn hại đối phương…"

⚝ ✽ ⚝

Trung Hải, dưới bầu trời xanh thẳm.

Trong tòa CBD.

[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]

Cửa văn phòng bị gõ vang vang, Tiết Hoa Thanh đắp áo khoác nằm ở trước ghế sô pha còn chưa ngủ được bao lâu bị bừng tỉnh. Anh lập tức ngồi dậy, hít một hơi thật sâu, treo áo khoác ở bên cạnh, lần nữa ngồi xuống, bưng ly trà lên uống một ngụm: "Vào đi!"

Thư ký đã đi theo anh nhiều năm bước nhanh đi vào.

"Tiết đổng."

"Quán bar Ô Nha và Hoàng Quan truyền tin tức tới." Thư ký cung kính nói.

"Để đó đi, lát nữa tôi sẽ gọi." Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói.

Chờ thư ký rời đi, Tiết Hoa Thanh vuốt vuốt chén trà, sau đó một ngụm uống sạch. Anh cầm lấy cặp văn kiện, đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, nhìn thoáng qua cánh cửa sổ, bến Thượng Hải nằm dưới ánh mặt trời tươi đẹp, những tòa nhà hàng đầu phản chiếc ra những tia sáng rực rỡ. Anh biết, giờ phút này, bên dưới bầu trời này chính là trận đánh cược thấy đao không thấy máu!

"Hô!"

Hít sâu.

Anh vẫn cảm thấy có gì đó đè nặng lên trái tim mình.

"Lục tiên sinh mắng không sai, mình đúng là không giữ được bình tĩnh, là thứ‌ không có tiền đồ!" Tiết Hoa Thanh cười khổ một tiếng.

Anh đêm qua nhìn chằm chằm Yến Kinh, bầu không khí bao phủ từ trong bóng tối kia khiến cho anh một đêm đều không ngủ.

"Bảy ngày."

"Không ai có thể đợi được bảy ngày sau khi lão gia tử qua đời."

"Đây là trận cờ của mấy người Lục tiên sinh, mình phải làm cho tốt chuyện của mình mới được!"

Tiết Hoa Thanh đè xuống những suy nghĩ lo sợ bất an. Anh ngồi trở lại trước bàn sách, lật xem tư liệu.

Lần trước đến quán bar Ô Nha và Hoàng Quan, anh đã đưa ra một chút nhiệm vụ điều tra với lão Mã. Anh đã thiết kế qua những nhiệm vụ này, có thể lựa chọn ra một số người… chỉ cần có thể truy tung được kết quả thì đều sẽ bị anh truy vấn ngược lại.

Anh quá thiếu người.

Chỉ có thể dùng loại biện pháp này!

Mà bây giờ chính là lúc thu hoạch.

"Biệt danh, Thần Nhãn.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Tiết Hoa Thanh lật tư liệu ra, trên mặt lộ ra chút nụ cười, tiếp tục xem: "Nghe nói là bản lĩnh luyện được lúc chăn dê trong thôn khi còn bé. Đối phương quan sát sự lớn nhỏ, béo gầy, màu lông, đặc tính… thậm chí là các triệu chứng bệnh tật. Sau một thời gian dài quan sát, so sánh, suy nghĩ, đã luyện được khả năng nhìn dấu chân liền có thể liên tưởng ra được đặc điểm hình thể của con dê. Cho nên, đối phương rất ít khi kiểm tra số lượng khi chăn dê, chỉ cần đi theo sau bầy dê rồi nhìn dấu chân liền có thể biết được có bị mất con nào hay không. Nếu như bị mất con nào thì chỉ cần truy tìm thuận theo dấu chân, bất luận là xa gần thì nhất định đề có thể tìm về. Từ đó, đối phương ngoại trừ thường xuyên tìm dê lạc của nhà mình, còn thường xuyên trợ giúp các dân làng tìm gia súc đi lạc."

Tiết Hoa Thanh nhìn đến đây, không khỏi ngồi thẳng người.

Trong giới giang hồ này, tam giáo cửu lưu rồng rắn lẫn lộn, cất giấu không ít người có năng lực kỳ lại.

"Bởi vì đối phương vô cùng nhạy cảm với các dấu vết để lại, thời gian dần qua đối phương chẳng những có thể truy tìm dấu chân của trâu, ngựa, dê… mà cũng cảm thấy rất hứng thú đối với dấu chân của người. Thông qua việc phân biệt dấu chân, có thể đánh giá ra giới tính, chiều cao, mập gầy, tuổi tác, dáng vẻ của một người."

"Càng về sau, thời đại thay đổi, trên đường nhựa rất khó lưu lại dấu chân."

"Thần Nhãn lại nghiên cứu một lần nữa."

"Đối phương phát hiện, nhận dạng xương còn chính xác hơn nhận dạng dấu chân nhiều…"

⚝ ✽ ⚝

"Nhận dạng xương? Cốt ‌tướng sao?"

"Điều này cũng đúng, gương mặt có thể được tạo hình và ngụy trang… Nhưng khung xương thì không thể thay đổi."

"Không nghĩ tới."

"Trung Hải, còn có người như vậy!"

Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, ánh mắt Tiết Hoa Thanh lấp lóe. Anh nghĩ Lục Nhĩ mà Lục tiên sinh muốn chính là cần những người như vậy.

"Cảm ơn!"

Trong xe buýt hỗn loạn, một ông lão gầy gò có khí chất học giả ngồi ở cuối xe. Ông đeo kính lão, móc ra một tờ báo từ trong túi, đón ánh nắng ròi bắt đầu đọc. Mỗi lần xe buýt dừng lại thì ông đều sẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt đục ngầu lặng yên không một tiếng động quét qua mỗi một vị hành khách lên xuống xe.

Không ai có thể biết được, phương thức quan sát người của ông lão này hoàn toàn khác với những người bình thường. Người bình thường hoặc là nhân viên điều tra chuyên nghiệp thường đều sẽ nhìn tướng mạo ngũ quan của người trước mặt một chút trước. Mà ông thì lại khác, ánh mắt kia chỉ vừa mới liếc qua mà dường như đã có thể dòm ra khung xương phía sau làn da, trông thấy xương trán, vòng cung lông mày, xương cằm…

------

Dịch: MBMH Translate