← Quay lại trang sách

Chương 456 Đây Là Mệnh

"Hửm?" Ông lão dường như là chú ý tới cái gì đó.

Vẻ mặt ông bình tĩnh, tiếp tục đọc báo. Sau bốn, năm điểm dừng, ông lão gấp gọn tờ báo rồi cất vào trong ngực, sau đó đẩy cửa xe xuống xe.

Ánh nắng tươi đẹp chiếu xuống.

Tốc độ bước chân của ông lão hoàn toàn không giống với tốc độ của người ở độ tuổi này. Ông lao nhanh vào trong thành phố thương mại, vừa đi vừa thay đổi dáng vẻ. Lúc đi ra từ một cửa hàng bách hóa, ông đã mặc một bộ quần áo màu đen, đội mũ đen, khoác vest đen, kính mắt đã được tháo ra, tựa như là biến thành một người khác.

"Chú Lê, chú đã trở về!"

Thôn Thành Trung, tại một nơi hẻo lánh.

Tại một căn nhà nhỏ hai tầng có sân nhỏ lát đá xanh.

Ông lão vừa mới đi vào, một cô gái tết tóc đuôi ngựa, ngồi trên xe lăn đã lập tứ xông ra, nhìn về phía ông lão rồi vui vẻ nói.

"Nhóc con!"

"Xảy ra chuyện rồi! Chúng ta đi thôi!" Ông lão được gọi là chú Lê trầm giọng nói.

Ông nói xong thì lập tức đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói với cô gái ở bên cạnh: "Trên đường trở về chú cứ có cảm giác như bị người nào đó nhìn chằm chằm, càng nghĩ càng sợ sẽ phải quay lại những tháng ngày trước đó. Đó là một tấm mạng nhện, chú Lê đã rất cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn bị bao phủ."

"Nhưng mà cũng may đã có tiền thuốc men cho cháu rồi, Chúng ta có thể đi Yến Kinh, bệnh viện nơi đó tốt hơn."

Chú Lê chính là Thần Nhãn bị Tiết Hoa Thanh để mắt tới.

Mà cô gái bên cạnh chính là đứa bé được chú Lê nhặt về và nuôi dưỡng, tên là Lê Đình Đình, mắc bệnh ALS. Những năm này, chú Lê mang theo cô vào Nam ra Bắc, toàn bộ số tiền kiếm được trong giới giang hồ màu xám đều dùng để khám bệnh cho cô. Nhóc con này cũng không phải là hoàn toàn liên lụy đến người khác, cô cũng có một kỹ năng độc đáo.

Chú Lê nhìn thấy người rồi ghi nhớ lại dáng vẻ, còn cô thì lại có thể phác họa lại người đó một cách y hệt chỉ thông qua những lời miêu tả.

⚝ ✽ ⚝

"Phế vật!" Bên trong chiếc xe con màu đen, Tiết Hoa Thanh ‌nhìn về phía thanh niên trước mặt, bình tĩnh mắng một tiếng.

"Được rồi, cậu đi‌ xuống trước đi." Anh tiếp tục nói.

"Đã xác định được chưa?"

Chờ cửa xe đóng lại, Tiết Hoa Thanh gõ gõ tay vịn, trầm giọng hỏi.

Người thanh niên vừa rồi cứ tưởng là bản thân mình đã để mất dấu, trên thực tế thì anh ta chỉ là một viên đá dùng để tìm tòi trước khi hành động mà thôi. Tiết Hoa Thanh cố ý sắp xếp đối phương xuất hiện lần thứ hai ở trong tầm mắt của Thần Nhãn, không nghĩ tới đối phương lại cảnh giác như vậy.

"Đã xác nhận địa chỉ."

"Đi thôi." Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói.

Nhân viên lần này được điều đến từ chỗ của Đinh Thanh, dùng cả các học viên và người của Tào Môn.

Trước căn nhà lát gạch xanh hai tầng, xe con màu đen dừng lại ở hai bên trái phải.

Chú Lê vừa thu dọn xong vật phẩm tùy thân, lỗ tai khẽ nhúc nhích, sắc mặt thay đổi, dựa sát vào bên tường, đầu ngón tay đẩy tờ báo dán trước cửa sổ ra. Chiếc xe con màu đen vừa dừng lại bên ngoài cửa sổ lập tức khắc sâu vào đáy mắt.

Ông lập tức bước nhanh lên trên tầng, quan sát bốn phía thì nhìn thấy mỗi một vị trí đều đã bị vòng xe vây quanh, đám người mặc tây trang màu đen không ngừng xuống xe.

"Nhóc con."

"Chú Lê, là cháu đã liên lụy đến chú."

Chú Lê đi xuống lầu, ông vừa chỉ gọi một tiếng.

Trước xe lăn, sắc mặt của Lê Đình Đình mười lăm tuổi lập tức trở nên trắng bệch, Cô nhìn về phía ánh mắt của chú Lê, mím môi, thấp giọng nói.

"Trong những năm này, chúng ta đều chỉ nhận những đơn hàng nhỏ là chính, chỉ khi nào cháu thật sự cần tiền thì mới bất đắc dĩ nhận một đơn hàng trung bình. Qua một khoảng thời gian, chúng ta lại đổi một vị trí, nhưng không ngờ rằng cuối cùng vẫn bị rắn địa phương để mắt tới."

"Đây là mệnh!"

"Nhóc con, cháu không cần tự trách, chú đi ra ngoài xem một chút."

Chú Lê vỗ vỗ bả vai cô gái.

Nói xong, chú Lê cất bước đi ra ngoài sân, ông cũng không có che giấu, cứ như vậy mà kéo cửa chính ra. Người vừa bước ra, đã nhìn thấy ba họng súng lạnh như băng nâng lên, nhắm ngay vào giữa trán chú Lê.

Cùng lúc đó, tiếng bánh xe ép qua đá vụn vang lên ở bên tai.

Nhìn lại theo tiếng, cách đó không xa, xe con màu‌ đen đang chậm rãi lái về phía này.

Ngô Mỹ Ngọc thu hồi súng ngắn, cất bước đi đến trước xe, sau khi mở cửa xe liền cung kính đứng thẳng.

Tiết Hoa Thanh đi xuống, nhìn thoáng qua Ngô Mỹ Ngọc, lập tức cười nhìn về phía chú Lê:

"Bỏ súng xuống."

"Đều bỏ súng xuống. Làm cái gì vậy chứ?"

Nói xong, anh vừa cười vừa đi tới trước mặt chú Lê: "Tôi đến mời tiên sinh."

"Mời?" Chú Lê cười lạnh một tiếng, ông cũng không làm gì cả, chỉ là thuận theo ngồi vào trong xe của Tiết Hoa Thanh.

⚝ ✽ ⚝

"Biệt danh: Bọ cạp."

"Nghề nghiệp: Hacker."

Bên trong chiếc xe con màu đen.

Tiết Hoa Thanh cũng không giấu giếm chú Lê nữa. Anh lật ra trang thứ hai của tài liệu, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trang cuối, trên mặt mang theo nụ cười.

------

Dịch: MBMH Translate