Chương 457 Ba Nhà Tụ Họp!
Cùng lúc đó, tại căn hộ cao cấp nào đó ở Trung Hải.
Hoàng Văn Vượng, người được cho rằng là học viên có thiên phú phản xạ tốt nhất trong số các học viên huấn luyện được giao cho nhiệm vụ lần này. Anh nuốt xuống một ngụm nước bọt, trái tim đập rất nhanh… Sau khi thang máy mở ra, anh lập tức bước nhanh đuổi theo một người đàn ông khác. Bọn họ bước vào hành lang, camera giám sát trên hành lang lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Phanh!
Khẩu súng giảm thanh nhắm ngay vào khóa cửa, cửa chống trộm bị đẩy ra.
Hoàng Văn Vượng xông vào trong phòng, căn nhà rất lộn xộn, bốn phía phòng khách được bao quanh bởi từng chiếc màn hình LED. Giờ phút này, trong màn hình đang hiển thị toàn bộ cảnh tượng mà bọn họ xâm nhập vào.
"Chạy!"
Đội trưởng chạy vào buồng trong, tìm thấy một chiếc tủ, lần mò một hồi liền sờ được một ngăn tủ thông với một tầng thông đạo.
Chàng trai thời thượng với quầng thâm mắt đi ra từ bên trong, trong miệng đang nhai kẹo cao su. Hai tay cắm ở trong túi, dáng vẻ bất cần đời đi ra từ trong thang máy tầng một. Anh ta nhìn lướt qua bốn phía mà không để lại dấu vết, khóe miệng vô thức giương nhẹ, lập tức đi ra khỏi tòa nhà.
Chợt có một bóng người đi tới bên cạnh, ngay sau đó, bả vai thanh niên bị chế trụ: "Đi theo chúng tôi một chuyến đi."
"Không hổ là chú Lê!”
"Sao chú biết được chính là anh ta?"
Bên trong chiếc xe con màu đen, Tiết Hoa Thanh quan sát hình ảnh trong máy tính bảng, cười nói với chú Lê.
⚝ ✽ ⚝
"Tan việc."
Chạng vạng tối.
Ánh chiều tà chiếu xuống cánh cửa sổ sát đất trong suốt, trải ra một vầng sáng màu đỏ trước mặt sàn.
Thân thể Lục Bình dựa vào ghế.
Anh cũng không biết hành động của Tiết Hoa Thanh ở bên ngoài phòng làm việc. Chỉ chuyển động cái ghế, kinh diễm nhìn về phía một màn này: "Thì ra Lý Ngọc Trân mỗi ngày đều có thể nhìn thấy quang cảnh như vậy."
"Không có thời điểm nào là tuyệt đối hoàn mỹ."
"Chính là hôm nay."
Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Cả ngày hôm nay anh đều đang không ngừng đọc tư liệu, muốn cố gắng tìm ra biện pháp tốt nhất.
"Lục tiên sinh, đây là ghi chú công việc hôm nay của ngài.” Thư ký Hạ Đình cung kính đưa lên một phần văn kiện màu lam, còn có một quyển sổ ghi chép màu đen.
"Ừm."
Lục Bình tiếp nhận, tùy ý mở ra, chỉ nhìn phần văn kiện này, thật giống như cả ngày hôm nay anh đã thật sự tham dự vào hạng mục của Xuyên Hòa. Trước sau làm việc logic rất rõ ràng, tiếp tục lật quyển sổ ghi chép ra… phía trước quyển ghi chép này đều là anh tự mình ghi chép.
Nhưng khi lật đến phía sau, cho dù là Lục Bình đều suýt nữa không xác định bắt đầu từ chỗ nào là người ta bắt chước nét chữ của mình.
"Cũng không tệ lắm." Lục Bình đáp một tiếng.
Ngay sau đó, giống như là nhớ ra cái gì đó, Lục Bình ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Đình, cười nói: "Người thiết kế thay tôi đúng là không tệ."
"Đối phương hình như còn biết trình độ của tôi còn phải được nâng cao, mấy ngày trước đó, tôi còn được chủ quản khen ngợi, còn bảo tôi chuẩn bị báo cáo diễn thuyết nữa."
Giọng điệu rất bình thản, thật giống như là đang thật sự khen ngợi nhà thiết kế kia.
Hạ Đình nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên hơi tái nhợt. Cô không khỏi mím môi, ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập. Đây là sai lầm trọng đại của cô, và có thể sẽ gây ra hiệu quả rất nghiêm trọng nếu như bị truy cứu.
"Lục tiên sinh."
"Đây là lỗi của tôi…"
Hạ Đình cúi đầu xuống, bất an nói.
Lục Bình không có tiếp tục nói chuyện, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Anh hơi ngả người về phía sau, bắt chéo hai chân… Một một lúc sau, khi cảm xúc của thư ký dần dần căng cứng, anh mới tiếp tục mở miệng nói:
"Lần sau không thể làm như vậy nữa."
"Xin ngài yên tâm!" Trái tim Hạ Đình đã sắp nhảy tới cổ họng, cô nhẹ nhàng thở ra rồi lập tức đáp lại.
"Đúng rồi."
"Bọn họ hôm nay đã làm thế nào?" Đầu ngón tay Lục Bình gõ gõ mặt bàn một cái, cười hỏi.
"Trương tiểu thư làm việc ở phòng thiết kế số 1, chủ yếu tham gia vào nhiệm vụ thiết kế các sản phẩm dành cho phụ nữ, khá hòa đồng với các đồng nghiệp."
"Cố tiên sinh thì ở phòng thiết kế số 3, công việc tương đối bận rộn, bởi vì trình độ kỹ thuật so với các thiết kế của Xuyên Hòa thì đang còn có chút khiếm khuyết, cho nên có chút cố sức."
Hạ Đình hiểu rõ người Lục tiên sinh hỏi là ai, nhanh chóng đáp lại.
Trong các nhân viên của văn hóa Ngô Minh, người đặc biệt nhất chính là vị Trương Oánh Oánh tiểu thư này. Mặc dù đối phương chỉ là người để Lục tiên sinh giấu kín thân phận, nhưng trên danh nghĩa vẫn là bạn gái của Lục tiên sinh.
"Tiếp tục đi."
"Sau khi đưa lão gia tử đi lại để cho bọn họ trở về." Lục Bình hơi suy nghĩ, lập tức trầm giọng nói.
"Vâng!" Hạ Đình cung kính đáp.
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, để cho bọn họ tan làm đi."
Lục Bình liếc nhìn thời gian, hiện tại sắp sáu giờ rồi, đã vượt qua thời gian làm việc bình thường của văn hóa Ngô Minh. Nhưng bởi vì anh không có lên tiếng, hiện tại toàn bộ Xuyên Hòa đều đang ở trong trạng thái tăng ca. Mấy người Trương Oánh Oánh và Cố Đại Thạch cũng là như thế.
"Vậy cứ như thế đi." Anh tiếp tục nói.
------
Dịch: MBMH Translate