Chương 458 Chủ Nhân
Hô!"
"Về thôi."
Lục Bình và Oánh Oánh, Đại Thạch đã hẹn gặp mặt tại Văn hóa Ngô Minh. Anh là người đầu tiên trở lại văn phòng, các đồng nghiệp còn lại đều đã tan tầm về nhà.
Lục Bình ngồi xuống trước bàn làm việc, văn phòng bình thường đập vào đáy mắt.
Đại não chợt trống rỗng trong một khoảng ngắn ngủi, nhưng vẫn khó mà ngăn được dòng suy nghĩ hướng về phía tình báo.
Lục Bình phải chuẩn bị sẵn tâm lý chịu đựng áp lực sau khi tang lễ của Lý lão gia tử kết thúc. Mục tiêu thứ nhất là bảo vệ chính mình, đoạn thời gian gần đây anh đắc tội quá nhiều người, Tống Tử Văn của Tống gia Lĩnh Nam, vọng tộc Trung Hải: Ngô gia, Cao gia và Kiều gia, chưa kể tới những thế lực không biết khác nữa. Chờ đến lúc dư uy cuối cùng của lão gia tử tiêu tán, anh chính là người đầu tiên gặp nạn.
Mục tiêu thứ hai, có thể chống đỡ cho Lý Ngọc Trân… thì chống đỡ!
"Anh Bình!"
Trong lúc còn đang suy nghĩ thì sau lưng chợt vang lên tiếng gọi tựa như chuông bạc. Anh nhìn thấy bạn gái Trương Oánh Oánh chạy về, ngọt ngào kêu một tiếng.
"Thế nào? Hôm nay có thuận lợi hay không?" Lục Bình cười hỏi.
"Thuận lợi! Các chị gái Xuyên Hòa đều đối xử với em khá tốt, chỗ nào em theo không kịp thì bọn họ đều dạy cho em rất cẩn thận…cảm giác hôm nay học được không ít thứ."
"Anh Bình thì sao?
"Anh cũng không tệ!" Lục Bình đáp lại.
Gương mặt Trương Oánh Oánh đỏ bừng, đặt mông ngồi ở trên đùi Lục Bình, cả ngày hôm nay cô đã không được nhìn thấy bạn trai của mình, hiện tại cô có chút phá lệ dính người.
"A Bình!"
"Oánh Oánh!"
"Ồ, Đại Thạch cũng quay về rồi, có thuận lợi không?"
Trong văn phòng yên tĩnh, sắc trời dần dần tối đi, ánh đèn neon thắp sáng bầu trời đêm, ánh đèn kéo dài tựa như là một con rồng lớn.
Không lâu sau, Cố Đại Thạch đi vào văn phòng. Anh không có được thoải mái giống như Trương Oánh Oánh, lông mày nhíu chặt, lộ ra chút mỏi mệt.
Cố Đại Thạch ngồi ở trước bàn của mình, quay người qua.
"Chênh lệch rất lớn, khó trách người ta là Xuyên Hòa."
"Còn nữa, lúc tôi vừa mới trở về, người quản lý kia nói chúng ta lần này hình như là phải hợp tác khoảng một tuần. Một tuần tiếp theo chúng ta sợ là đều phải làm việc tại Xuyên Hòa, là một cơ hội tốt để học tập." Cố Đại Thạch cảm khái nói.
Ba người tùy ý nói chuyện phiếm ở trong phòng làm việc một lúc lâu, sau đó đứng dậy đi ra khỏi tòa nhà.
Sau khi đưa bạn gái lên tàu điện ngầm, Lục Bình duy trì nụ cười nhìn về phía đoàn tàu đang dần biến mất. Sau đó anh liền xoay người, lọt vào trong tầm mắt là đám người tan tầm đông đúc, nụ cười trên mặt dần dần biến mất. Anh cúi đầu xuống, sau đó bắt đầu đeo cặp kính gọng vàng lên.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh!"
Trong Hồng Lâu trang nhã.
Ngô gia, Ngô Thì Chương cung kính gọi.
"Chủ nhân." Vũ cơ, hầu gái và quản gia riêng của Lục Bình đều lần lượt theo sát phía sau.
"Ừm."
Lục Bình lên tiếng, sau đó một tay cắm ở trong túi, sải bước đi vào bên trong tòa nhà. Lúc đi ở giữa hành lang tầng hai, anh giống như là nhớ ra cái gì đó, hơi dừng chân, nhìn về phía Ngô Thì Chương đang đi sau mình nửa bước, hỏi: "Lần trước người kia tên là gì nhỉ, là phú thương làm ăn tại Đông Nam Á, vấn đề đã giải quyết chưa?"
"Đã giải quyết." Ngô Thì Chương đáp lại.
Chuyện lần trước, tức giận thì chức giận, nhưng ông cũng không dám lơ là phân phó của Lục tiên sinh. Sau khi hơi dừng lại liền tiếp tục nói: "Tôi có liên lạc với vị Ananta tiên sinh thuộc hoàng thất Xiêm La Quốc. Đối phương nghe nói là bạn của Lục tiên sinh ngài liền lập tức đánh tiếng, rất nhanh đã giải quyết xong chuyện."
Lục Bình nghe vậy thì gật đầu cười.
Dù Ananta tiên sinh có mất đi quyền thế thì đó cũng là hoàng thất của Xiêm La Quốc. Ảnh hưởng của đối phương đối với các gia tộc danh giá hoặc là các quyền quý chục tỷ vẫn rất khiến cho người ta nghi ngại.
"Tôi sẽ ngỏ ý cảm ơn Ananta sau." Lục Bình nói.
Dưới sự bao vây của đám người, Lục Bình tiếp tục hướng về phía thang máy. Sau khi đi ra từ tầng bảy, Lục Bình lại lần nữa dừng bước. Lần này ánh mắt anh vượt qua Ngô Thì Chương, nhìn về phía nữ quản gia của mình. Trước đây, anh đã từng hỏi tên của vũ cơ và hầu gái, chỉ có vị quản gia này là còn chưa có hỏi thăm.
"Đúng rồi."
"Cô tên là gì?" Lục Bình hỏi.
Không giống như là vũ cơ và hầu gái, bọn họ ít nhiều đều tỏa ra khí chất vũ mị. Mà nữ quản gia này lại lộ ra vẻ quy củ và cứng nhắc. Sau khi nghe thấy câu hỏi này, lông mi của cô gái không khỏi run rẩy, ngay sau đó trên mặt hiện ra chút kích động, lập tức đáp lại:
"Lâm Quy Vãn."
"Lâm Quy Vãn, được, tôi đã nhớ kỹ."
"Trần Xuất Tân, Du Nhạn."
Lục Bình cười nhìn về phía hai người khác, lần lượt gọi tên của bọn họ.
Nói xong, anh liền đi vào trong phòng tiếp khách.
------
Dịch: MBMH Translate