← Quay lại trang sách

Chương 459 Lục Bình Tôi Hy Vọng Ba Nhà Các Người Có Thể Cùng Nhau Trùng Tu Lại!

Lục Bình ngồi ở chủ vị, Ngô Thì Chương thì ngồi ở bên tay trái, pha trà, bưng lên nhấp một ngụm. Sau đó, Lục Bình bày ra dáng vẻ hứng thú, nói với Ngô Thì Chương:

"Tôi đã mời các vọng tộc trước đây như Chu gia, Thôi gia, còn có Lư gia đến Hồng Lâu."

"Đây là sẽ lần gặp nhau đầu tiên giữa ba nhà sau hơn nửa thế kỷ."

Ngô Thì Chương nghe thấy, nụ cười trên mặt không thay đổi, nhưng trái tim lại không khỏi treo lên.

Thời gian này, Lục tiên sinh lại mời ba nhà tụ họp, khiến cho lòng ông không khỏi cảm thấy chấn động.

"Lão gia."

"Sắp đến Hồng Lâu rồi."

Xe con màu đen xuyên qua dưới hàng ngô đồng trong màn đêm.

Quản gia tóc trắng xoay người lại, nhìn về phía người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ở hàng sau, trầm giọng kêu. ‌

"Tôi đã biết."

Đôi mắt đều không có mở ra, chỉ uy nghiêm đáp lại một tiếng. Mà trong một góc không ai nhìn thấy, bàn tay trái của người đàn ông trung niên khẽ run rẩy, đôi chân căng cứng dựa vào cửa xe.

Ông là gia chủ của vọng tộc Lư gia đã xuống dốc, Lư Sí Minh. Danh tiếng hoàn toàn tương phản với Thôi Thừa Phương ở trong giới. Ông nổi tiếng là người cứng rắn và mạnh mẽ, từ khi cầm lái gia tộc cho đến nay, dựa vào sự cứng rắn kia mà nổi danh! Mặc kệ là làm ăn hay là đánh cược giữa các thế gia, ông luôn là ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu!

Dựa vào dáng vẻ liều lĩnh này, lại khiến cho Lư gia tốt hơn Chu gia và Thôi ‌gia rất nhiều.

Mà không có người biết được… Người đàn ông nổi tiếng cứng rắn như Lư Sí Minh lại cất giấu một mặt chân thật nhất. Năm đó, khi còn bé ông đã trải qua sự hưng suy của gia tộc, từng gặp những chuyện khiến cho ông gặp ác mộng hàng đêm! Cho tới này, trong lòng ông luôn vô cùng yếu ớt, giống như là một con cừu non yếu đuối. Nhưng chính là bởi vì yếu đuối, nhỏ yếu và sợ hãi, ông mới giả bộ thành sư tử táo bạo, giương nanh múa vuốt để bảo‌ hộ chính mình, bảo vệ gia tộc!

"Tại sao vị Lục tiên sinh kia lại tìm tới mình?"

"Ai!"

“Đã có dấu hiệu từ sớm rồi! Trước đây không lâu, Chu Tư Niên lão gia tử náo loạn một trận tại bữa tiệc của Kiều gia. Ngay sau đó, Thôi gia giống như cũng xảy ra chuyện, không nể mặt mũi Ngô gia."

Phía sau gương mặt chữ quốc uy nghiêm, Lư Sí Minh thở dài thở ngắn. Đối với vị Lục tiên sinh đang có thanh danh vang dội trong vòng tròn gần đây, ông từ trước đến nay đều là xa cách mà kính trọng, thậm chí là có chút e ngại.

Xe lái vào. Hai cánh cửa sắt bị đẩy ra hai bên, bảo an trang nghiêm kính cẩn cúi chào, sau đó tránh ra.

Xe lái qua đài phun nước thiên sứ.

Trước tòa nhà màu đỏ.

"Lão gia."

“Ừm."

Trái tim Lư Sí Minh bắt đầu đập kịch liệt. Ông trông thấy Ngô Thì Chương mặc âu phục màu đỏ thông qua cửa sổ xe. Ông đương nhiên là đã từng gặp vị Ngô gia này rồi, nhưng lại chưa từng tiếp xúc với các nhân vật nguy hiểm như loại người lái buôn, người trung gian hay là đi lại ở trước mũi đao.

Trong tầm mắt, sau khi xe dừng lại, Ngô Thì Chương lập tức nở nụ cười nhiệt tình, gương mặt nghiễm nhiên dựa sát vào bên cửa sổ, đưa tay kéo cửa xe.

Chỉ nghe thấy tiếng vang lạch cạch.

Cửa xe lập tức bị kéo ra.

Vẻ mặt Lư Sí Minh không biểu tình, dáng vẻ không chút nguyện ý cho Ngô Thì ‌ Chương mặt mũi. Nhưng mà… vẫn tại một góc không ai nhìn thấy, ngón chân bên trong giày da dùng sức nghiền ép! Đây là kinh nghiệm của ông trong những năm này, cho dù là lúc đối mặt với nhân vật nguy hiểm thì vẫn có thể có chỗ để phát tiết áp lực.

"Lư tiên sinh, đã lâu không gặp."

"Hừ!"

"Lục tiên sinh mặt mũi thật lớn, chỉ phái một con chó tới nghênh đón?" Lư Sí Minh nhìn thoáng qua Ngô Thì Chương, trầm giọng nói.

"Lục tiên sinh đã chuẩn bị sẵn trà."

"Thôi tiên sinh và Chu lão gia tử đều đã đang đợi ngài."

Nụ cười của Ngô Thì Chương không thay đổi, vẫn vui cười nói ra. Trong giới có ai mà không biết tính cách của Lư Sí Minh này? Có thể lăn lộn đến bây giờ, hầu như đều dựa vào căn cơ tổ tiên lưu lại.

⚝ ✽ ⚝

"Lư Sí Minh."

Tầng bảy.

Trước ban công hình vòm, Lục Bình nhìn về phía Lư Sí Minh đi xuống xe, trên mặt lộ ra một tia cổ quái. Lúc xem tư liệu về đối phương, anh trong thoáng chốc còn tưởng rằng mình đã bại lộ. Nhưng điểm khác biệt với anh là, Lư Sí Minh quả thật xuất thân hào môn, mặc dù là hào môn nghèo túng.

Lục Bình cười khẽ một tiếng, sau đó đi trở về trong phòng.

Anh mời Chu Tư Niên lão gia tử và Thôi Thừa Phương tiên sinh tới, ngoại trừ việc muốn thúc đẩy ba nhà này hợp tác ra, chính là muốn mượn nhờ uy thế của hai nhà còn lại để áp bách Lư Sí Minh. Năng lực chống chịu áp lực của người này mạnh hơn anh nhiều.

"Lư gia Lư Sí Minh tới." Lục Bình ngồi trở lại vị trí chủ vị, vừa cười vừa nói.

Trước mặt anh, bên tay phải là hai vị gia chủ Chu gia và Thôi gia đang nói chuyện phiếm. Hai người nghe vậy thì nhìn nhau một chút. Lục tiên sinh chưa nói cho bọn họ biết là có mời đối phương… Nhưng sau khi đến, Chu Tư Niên và Thôi Thừa Phương đều đang suy đoán, quả nhiên…

------

Dịch: MBMH Translate