← Quay lại trang sách

Chương 460 Áp Bách

Lục tiên sinh mời được Sí Minh, tiểu gia hỏa này lúc còn nhỏ tính nết rất ôn hòa nhu thuận, hoàn toàn không giống với tiểu tử Thừa Phương tiểu tử này. Nhưng sau khi trưởng thành, không biết là thế nào lại giống như là hoàn toàn rơi mất." Chu Tư Niên ‌lão gia tử cảm khái.

Vào những năm mà ba nhà vẫn còn giao hảo, tiểu bối của các gia tộc cũng thường xuyên qua lại. Chu Tư Niên làm trưởng tử gia tộc, đương nhiên là đã từng gặp con cháu của hai nhà này.

Khói trà lượn lờ.

Lục Bình mang theo ý cười, hai chân bắt chéo.

Không lâu sau, bên ngoài phòng tiếp khách truyền đến tiếng bước chân.

"Lư tiên sinh."

"Mời…"

Ngô Thì Chương nở nụ cười. Ông khoát tay với quản gia của Lục tiên sinh ở trước cửa, tự thân kéo cửa ra cho đối phương, làm ra tư thế mời.

“Cũng coi như là có chút tầm mắt." Lư Sí Minh nhìn thoáng qua Ngô Thì Chương. Nhịp tim tăng tốc, ngừng thở.

Cùng lúc đó.

Cảnh tượng trong phòng tiếp khách xuất hiện ở trước mắt. Phong cách phương tây cổ điển xa hoa, đèn treo thủy tinh, bức tranh, trang trí hoa văn… Tiên sinh trẻ tuổi ngồi ở trước ghế chủ vị, trong tay bưng chén trà đang nhìn về phía ông. Ở bên tay phải là Chu Tư Niên lão gia tử nho nhã và Thôi Thừa Phương lạnh nhạt, hai người cũng nhìn về phía ông.

"Lư tiên sinh, mời ngồi."

Sau khi đến gần, Lục Bình vẫn bưng chén trà, cười nói.

"Sí Minh, nhanh ngồi, nhanh ngồi."

Chu Tư Niên biết tính cách của Lư Sí Minh, sợ người sau sẽ chống đối Lục tiên sinh, liền lập tức đứng lên lôi kéo cánh tay đối phương.

Lư Sí Minh nhíu mày, đối diện với ánh mắt của Chu Tư Niên, lạnh lùng hất tay người sau ra, sau đó ngồi xuống ở một bên đối diện.

"Lục tiên sinh." Ngô Thì Chương đứng ở bên cạnh, sau khi nhìn thấy Lư Sí Minh ngồi xuống mới cất bước, đứng ở trước mặt Lục Bình, cung kính kêu một tiếng.

Lời này của Ngô Thì Chương mang rất nhiều hàm ý. Thứ nhất là chào hỏi sau khi trở về; ý thứ hai chính là, cuộc nói chuyện phía sau cần ông rời đi hay là là ở lại.

Lục Bình dừng lại‌ một chút.

Trong đầu lướt qua một lần, rất nhanh liền phản ứng lại, chỉ ôn hòa nói:

“Ông cũng vất vả rồi, ngồi xuống đi, đều là bạn bè cả."

"Lần này mời Lư tiên ‌sinh tới là vì muốn ba nhà biến chiến tranh thành tơ lụa. Chu lão gia tử, Thôi tiên sinh, đưa những gì các người điều tra được cho Lư tiên sinh đi."

Lục Bình bưng ấm trà còn đang nấu lên, tự mình rót trà cho Lư Sí Minh, rồi lại thêm trà cho Ngô Thì Chương, sau đó vừa cười vừa nói.

Vừa dứt lời, Chu Tư Niên và Thôi Thừa Phương lập tức nghiêm mặt, lần lượt lấy một phần tài liệu thật dày ra từ trong túi, trong đó có rất nhiều văn kiện bọn họ tự ‌mình tìm trong kho tài liệu của gia tộc trước đây.

Lư Sí Minh tiếp nhận những tài liệu này. Ông nhanh chóng mở ra.

Ngay sau đó, ông cầm lấy phần tài liệu thứ nhất nhìn thật kỹ. Ánh mắt quét qua rất nhanh, không bao lâu sau, gương mặt bỗng thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua hai người trước mặt, sau đó nhìn về phía Lục tiên sinh. Ông tiếp tục ngưng thần, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Ông cầm một tập văn kiện khác lên… nhìn chăm chú vào những phần được đánh dấu màu vàng.

⚝ ✽ ⚝

Sau một hồi.

Lục Bình nhìn thấy Lư Sí Minh dừng động tác lại.

"Tôi hi vọng ba nhà Chu, Thôi, Lư các người có thể trùng tu lại thật tốt." Lục Bình đẩy gọng kính vàng trước sống mũi một cái, ôn hòa nói.

"Mình có lẽ cần một chiếc nhẫn đại biểu thân phận, có thể là nhẫn bảo thạch."

"Các bố già trong phim ảnh trên cơ bản thì đều có."

Hồng Lâu.

Lục Bình chú ý tới, sau khi anh nói xong câu kia, bầu không khí trước mặt chợt bắt đầu thay đổi.

Trong lòng anh hoảng hốt, trên mặt mang theo nụ cười, chỉ bưng chén trà lên, mượn nhờ hành động uống trà để liếc mắt quan sát bốn phía. Anh chú ý tới, trên mặt Chu Tư Niên lão gia tử lập tức nở một nụ cười, ngay sau đó dường như là hồi tưởng lại quá khứ, trên gương mặt tuổi già nhiều thêm một tia cảm khái.

Sau đó là Thôi gia, Thôi Thừa Phương, dáng vẻ của đối phương vẫn là bình chân như vại.

Cuối cùng, anh liền nhìn thấy Lư Sí Minh mặt không biểu tình, toát ra khí chất kiềm chế.

Nuốt ngụm trà trong miệng xuống, suy nghĩ của Lục Bình phun trào, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn thoáng qua ngón tay thon dài của mình, suy nghĩ lung tung.

⚝ ✽ ⚝

"Cậu nói hòa hỏa liền hòa hảo?" Chỉ nhìn thấy Lư Sí Minh ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Lục Bình.

Hành động này của đối phương lập tức thu hút tầm mắt của tất cả mọi người ngồi cạnh Lục Bình. Trên mặt Ngô Thì Chương vẫn treo nụ cười, trong lòng lại cảm thấy tò mò không biết người trước mắt sẽ làm gì.

Lư Sí Minh giơ cao tập tài liệu đã ố vàng lên cao. Chỉ nghe ‘ba’ một tiếng, Lư Sí Minh lạnh lùng đập tập tài liệu xuống bàn trà! Dưới đèn treo thủy tinh sáng chói, tư liệu trượt xuống, đụng vào chén trà bên cạnh… đụng đổ chén trà đựng đầy nước trà, nước trà còn bốc hơi nóng chảy xuôi dọc theo mặt bàn, lăn xuống tí tách, giọt nước rơi vào trên chiếc thảm lông dê đắt tiền.

Lư Sí Minh, bình tĩnh nói.

------

Dịch: MBMH Translate