← Quay lại trang sách

Chương 461 Không Đồng Ý Với Đề Nghị Của Tôi

Ông vừa dứt lời, bàn tay trái lập tức buông thõng ở bên chân, ngón út không khống chế nổi mà run rẩy… Ông đối diện với ánh mắt của Lục tiên sinh, trái tim bắt đầu đập kịch liệt.

"Không được, tuyệt đối không thể hòa hảo!"

"Xem tình huống hiện tại của Chu gia và Thôi gia đi, chính là một cái hố lửa! Ai nhảy người đó chết!"

"Quan hệ giữa Chu gia, Thôi gia, còn có Lư gia năm đó đúng là tốt, nhưng bây giờ đều mẹ nó đã qua nửa thế kỷ rồi, còn có cái gì mà nhân tình khói lửa?!"

Cách đối nhân xử thế của Lư Sí Minh nhìn như không tuân theo quy củ, lỗ mãng thô lỗ nhưng trên thực tế thì trong lòng lại rất rõ ràng.

"Hô!"

"Hô!"

"Xong đời, xong đời. Có phải đã làm quá rồi hay không? Mình cũng không nghĩ tới là sẽ đụng đổ chén trà!"

Bầu không khí bên trong sảnh tiếp khách dần trở nên khẩn trương.

Trong tầm mắt, những giọt nước trà còn đang không ngừng rơi tí tách.

Trong lòng Lư Sí Minh âm thầm cảm thấy hối hận. Lúc này, Chu Tư Niên lão gia tử điều chỉnh tư thế ngồi, trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn hòa, giống như là muốn hoà giải. Nếu như là lúc trước thì thôi đi, nhưng bây giờ mâu thuẫn đã tiêu hết, Lư Sí Minh trong mắt ông vẫn là hậu bối như trước kia. Lục tiên sinh có lai lịch bí ẩn, nếu như thật sự chọc cho đối phương tức giận thì sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.

"Chu lão gia tử!" Chu Tư Niên còn chưa có động tác gì, Lục tiên sinh đã lên tiếng!

Động tác của ông lập tức dừng lại, Lục Bình nâng chén trà lên, thêm trà cho Chu Tư Niên, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, giọng nói chậm lại một chút: "Uống trà."

Chỉ một câu này, một động tác này đã khiến cho tim của Chu Tư Niên lão gia tử bắt đầu treo lên.

⚝ ✽ ⚝

"Xem ra Lư tiên sinh không đồng ý với đề nghị của tôi." Lục Bình ôn hòa nói.

"Chuyện xưa như sương khói, qua rồi thì chính là đã qua."

"Lư mỗ làm việc từ trước đến nay chỉ nhìn trước mắt, chỉ nhìn tương lai." Lư Sí Minh bị mấy hành động kia của vị Lục tiên sinh này chấn nhiếp. Ông ta cố khống chế cảm xúc, trầm giọng nói.

"Trong vở kịch cuối cùng của năm đó, gia chủ hai nhà Chu, Thôi không hẹn mà cùng có hành động giống nhau. Đó chính là gánh tất cả áp lực lên trên người hai nhà vào thời khắc cuối cùng, khiến cho tàn lửa của trận hỗn chiến không có đốt lan tới trên người Lư gia.

Đây là lý do tại sao Lư gia có thể bảo tồn được tốt nhất." Lục Bình nói ngược lại.

"Cha tôi đã rất hổ thẹn, nói là bọn họ đã liên lụy Lư gia, không thể lại liên lụy thêm nữa." Chu Tư Niên lão gia tử nhớ lại, nói với vẻ hổ thẹn.

"Chu lão gia tử không cần như thế. Bọn họ để mắt tới ba nhà các người, mà không phải là hai nhà các người." Lục Bình lắc đầu, lại cười nói.

"Lư tiên sinh."

"Lư Quán Triều là gì của ông?" Lục Bình bình tĩnh nhìn về phía Lư Sí Minh, ôn ‌hòa hỏi.

"Chú hai của tôi." Lư Sí Minh không hiểu ý của vị Lục tiên sinh này, cau mày, nhưng vẫn là đáp lại.

"Năm đó Lư Quán Triều nhận thấy lửa nóng giữa hai nhà Chu- Thôi, lòng tham trong lòng lập tức bùng lên. Ông ta không ngừng xúi giục cha của ông, tham gia vào trận hỗn loạn kia. Mà mục đích ban đầu của ông ta là…"

"Giành lại sản nghiệp của hai nhà Chu- Thôi! Để Lư gia trở thành đệ nhất thế gia Trung Hải!"

Lời nói không làm ‌cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi!

Lời nói của Lục Bình giống như là một tiếng sét, khiến cho Chu Tư Niên và Thôi Thừa Phương đồng thời ngẩng đầu, mở to hai mắt mà nhìn.

Sắc mặt Lư Sí Minh trở nên khó coi, ông ta cẩn thận nhớ lại chuyện năm đó. Khi đó còn nhỏ tuổi, rất nhiều thứ đều không nhớ rõ lắm, nhưng trong tầm nhìn mơ hồ hình như thực sự có cảnh cha cãi nhau với chú hai, vô cùng kịch liệt, bởi vì cái gì… Thông qua lời nói của vị Lục tiên sinh này, ông ta dường như đã hiểu ra.

"Lư lão gia tử không có đồng ý."

"Nhưng Nhị gia Lư gia vẫn dùng một chút thủ đoạn. Sau đó, lão gia tử áy náy, muốn ra tay ngăn cản trận hỗn loạn này, nhưng cũng bị cuốn vào trong vòng xoáy theo. Theo tôi được biết, kế hoạch ám sát nhằm vào Lư lão gia tử năm đó không chỉ có ba cái." Lục Bình trầm giọng nói.

"Lư tiên sinh, ông còn nhớ rõ lời dặn trước khi qua đời của Lư lão gia tử?!"

Lư Sí Minh không trả lời, nhưng lông tơ trên người không hiểu sao lại dựng thẳng từng cơn. Ông cố gắng nhớ lại từng người có mặt tại hiện trường lúc đó. Chỉ có ông và một lão quản gia đã qua đời vào nhiều năm trước.

Cho nên…

Là lão quản gia kia?!!

Nhưng ông đã không có cách nào chứng thực!

Trước khi lão gia tử qua đời đã không ngừng dặn dò ông, nói bản thân vô cùng có lỗi với Chu gia và Thôi gia, nếu như có thì ông nhất định phải cố gắng giúp đỡ hai nhà kia!

------

Dịch: MBMH Translate