Chương 463 Đúng Là Đáng Mừng!
Tống Tử Văn liếc mắt liền nhìn thấy Lý Ngọc Trân đang đốt giấy để tang, chỉ cảm thấy giờ phút này Lý Ngọc Trân giống như có một loại mị lực khác. Phía sau gương mặt nho nhã của anh ta đang cực lực cất giấu sự điên cuồng của dã thú.
"Nhẫn nại."
"Nhẫn nại thêm một lúc nữa."
Tống Tử Văn cảm giác mình sắp không khắc chế được. Anh ta hơi cúi đầu xuống. Hai cha con lần lượt tiến lên quỳ lạy, dập đầu.
Lý Trọng Ngôn và Lý Trọng Thanh đứng lên, chiêu đãi cha con Tống gia ở phòng nghỉ phía sau linh đường.
Hai bên không mặn không nhạt trò chuyện vài câu. Thái độ của hai vị gia của Lý gia đối với cha con Tống gia Lĩnh Nam cũng không tính là nhiệt tình.
"Lý huynh." Sau một hồi, gia chủ Tống gia Tống Cẩn bỗng trở nên nghiêm mặt, giọng điệu thay đổi, hơi nâng cao giọng.
"Hửm?" Lý Trọng Ngôn dừng động tác uống trà lại.
"Tôi lần này tới đây còn có một chuyện khác muốn thương lượng."
Tống Cẩn cân nhắc lời nói, ánh mắt chú ý đến vẻ mặt của Lý Trọng Ngôn và Lý Trọng Thanh. Ông ta hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Chuyện liên quan tới hôn sự của khuyển tử Tống Tử Văn và Ngọc Trân. Ông nhìn xem, chúng ta có phải là nên tiến thêm một bước nữa hay không?"
"Lão gia tử đã không còn ở đây. Dựa theo quy tắc của chúng tôi bên kia thì mối hôn sự này nhất định phải được tiến hành trong vòng một trăm ngày. Nếu không thì sẽ phải giữ đạo hiếu ba năm cho lão gia tử."
“Mặc kệ là Tử Văn nhà tôi hay là Ngọc Trân thì tuổi tác đều đã không còn nhỏ, không đợi thêm được ba năm nữa."
Tống Cẩn trầm giọng nói.
Giọng điệu của ông ta vô cùng thành khẩn, nhưng ngày đầu tiên sau khi lão gia tử vừa mới qua đời đã vội vàng tới cửa, khó tránh khỏi có chút quá vội vàng.
Tống Cẩn vừa dứt lời, sắc mặt hai người Lý lập tức trở nên khó coi.
Bức hôn!
Đây là tới cửa bức hôn!
Ngoài cửa, chú ý tới sự bất bình thường của hai cha con Tống gia, Lý Ngọc Trân dặn dò anh chị em họ hai câu, sau đó đứng dậy đi về phía phòng nghỉ… Bước chân cô hơi dừng lại, rõ ràng nghe thấy được giọng nói của gia chủ Tống gia. Ánh mắt lạnh như băng có chút lấp lóe, không ngừng mím môi.
"Lý huynh."
"Tôi biết, lão gia tử rời đi, Lý gia có thể sẽ gặp phải một đoạn thời gian khó khăn. Tống gia tôi nguyện ý đồng tâm hiệp lực cùng Lý gia! Như vậy đi, của hồi môn trước đó không thay đổi, chúng tôi sẽ cho thêm một phần!" Tống Cẩn tiếp tục nói.
Nhị gia Lý gia Lý Trọng Thanh đặt mạnh chén trà xuống bàn, gương mặt lộ vẻ tức giận, muốn nói cái gì đó.
Lý Trọng Ngôn trầm ổn để ly xuống. Chỉ một động tác này đã khiến cho Lý Trọng Thanh khắc chế lại, nhưng vẫn thở hổn hển.
Hàm nghĩa trong câu nói này của Tống gia còn mang theo ý uy hiếp cất giấu sâu ở bên trong!
Trên danh nghĩa, ngày đầu tiên sau khi Lý lão gia tử qua đời, đám sài lang tham lam nhìn chằm chằm vào miếng thịt mỡ Lý gia đã không thể chịu nổi, liền hùng hổ dọa người tới cửa!
"Tôi đi ra ngoài một chuyến." Lý Trọng Thanh đứng lên, trầm giọng nói.
Ông vừa đi ra ngoài phòng liền bắt gặp cháu gái Lý Ngọc Trân, người đã từng khiến cho tất cả thế hệ con cháu các gia tộc Yến Kinh phải ngước nhìn. Ông thậm chí là còn không dám nhìn thẳng vào mắt cháu gái mình…Vào lúc gặp thoáng qua lúc, đôi mắt Lý Trọng Thanh có chút đỏ lên. Sau khi đi mấy bước, ông chợt dừng lại:
"Ngọc Trân."
"Cháu đi đi… đừng quay trở về nữa."
⚝ ✽ ⚝
"Lư tiên sinh."
"Những năm này che giấu nhất định là đã rất vất vả." Phía sau cặp kính gọng vàng, nụ cười của Lục Bình càng đậm thêm mấy phần.
Nhìn thấy Lư Sí Minh còn đang do dự, anh bình tĩnh nói ra một câu mà không người nào trong phòng hiểu được.
Tiếng nói vang lên, bên trong giày da màu đen, ngón chân Lư Sí Minh không khỏi dùng sức nghiền ép đế giày. Một câu nói này giống như là lưỡi đao sắc bén nhất, cắt nát lớp ngụy trang cuối cùng của ông! Lư Sí Minh thật sự sợ hãi… Ông liều mạng chống đỡ dáng vẻ trấn định của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Bình, giống như là muốn xác nhận hàm nghĩa trong ánh mắt của đối phương.
"Cậu ta biết!"
"Cậu ta thật sự biết?!"
Dưới gương mặt uy nghiêm của Lư Sí Minh không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này.
Ông ta vươn tay ra, đưa tay đặt ở trên mu bàn tay của Thôi Thừa Phương dưới cái nhìn chăm chú của Chu Tư Niên và Thôi Thừa Phương. Vừa nhìn thấy động tác này của ông, nụ cười trên gương mặt Lục tiên sinh lập tức trở nên xán lạn, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay của gia chủ ba nhà Chu gia, Thôi gia, và Lư gia, tay trái cũng úp xuống.
"Thời gian đã qua nửa thế kỷ, ba nhà đã từng thân như tay chân lại lần nữa trùng tu."
"Đúng là đáng mừng!"
"Đúng là đáng mừng!"
Lục Bình cao giọng nói.
Giọng nói của anh vang vọng khắp phòng tiếp khách. Ngoài cửa sổ hình, ánh trăng nhẹ nhàng vẩy xuống.
------
Dịch: MBMH Translate