Chương 464 Lục Bình Tôi Chiếm Một Phần
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình vừa dứt lời, phòng tiếp khách lập tức lâm vào yên tĩnh.
Trái tim Lục Bình đang đập vừa mạnh vừa nhanh. Anh nhìn về phía ba người trước mặt, trong lòng hiện ra chút bối rối ngắn ngủi. Trước mặt là Chu Tư Niên lão gia tử, Thôi Thừa Phương và Lư Sí Minh không biết suy nghĩ cái gì, ở phía bên cạnh thì lại là Ngô Thì Chương đang ngó chừng, vẻ mặt giống như càng thêm ngưng trọng và dè chừng.
"Sau đó thì sao?"
"Mình nên tiếp tục như nào đây?"
Vừa nghĩ như vậy, Lục Bình thậm chí có thể cảm nhận được bàn tay nắm chặt Chu lão gia tử và Lư Sí Minh bắt đầu tiết ra mồ hôi.
"Bảo trì! Ổn định!" Trên mặt Lục Bình mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Tất cả ngồi xuống đi." Lục Bình bình tĩnh buông hai tay ra, cười nói.
Nói xong, anh lập tức ngồi xuống vị trí chủ vị, bắt chéo hai chân, cười nhẹ một cái. Bên cạnh đó, Lục Bình còn âm thầm thở ra một hơi, sống lưng dường như đã bị mồ hôi thấm ướt.
"Sí Minh, Thừa Phương, những năm này chú vẫn luôn chú ý tới hai cháu, hai người đều làm đều rất tốt." Chu Tư Niên lão gia tử ôn hòa nói.
"Sau này, ba nhà chúng ta cũng nên qua lại nhiều một chút." Ông lại tiếp tục nói.
Nói xong, ba người đều lần lượt ngồi xuống.
Phòng tiếp khách lại lâm vào trạng thái yên tĩnh Trong ánh mắt của Lục Bình, Lư Sí Minh còn đang không ngừng suy ngẫm về câu nói vừa rồi của Lục tiên sinh, ông ta không biết mình đã bại lộ vào lúc nào! Ông có thể xác định được một điều là mỗi một lần ông đều chỉ biểu hiện ra sự sợ hãi và dữ tợn khi ở một thân một mình. Lư Sí Minh không khỏi suy nghĩ lung tung, cảm thấy lực lượng phía sau Lục tiên sinh cực có khả năng đã để mắt tới mình từ lâu, sau đó thông qua một số chuyên gia tâm lý để tiến hành phân tích.
Mà Chu Tư Niên lão gia tử thì lại có lòng muốn trò chuyện với hậu bối Thôi gia và Lư gia nhiều một chút. Nhưng trường hợp không đúng, trước mặt Lục tiên sinh, hai người này hiển nhiên là đều không muốn nói nhiều.
"Các vị."
"Các vị."
"Mượn thời cơ này, tôi đúng lúc có một đề nghị."
Lục Bình nhấp một ngụm trà, bình ổn tâm trạng. Sau khi thả chén trà xuống, anh lại lần nữa phá vỡ sự trầm mặc. Sau khi hơi dừng lại một lúc, Lục Bình đẩy gọng kính một cái, vừa cười vừa nói: "Đương nhiên, các người có thể tiếp nhận, cũng có thể từ chối."
Lời nói của anh khiến cho ba người Chu Tư Niên nhìn nhau một chút. Bọn họ hiểu rõ, đối phương đã đặt nền móng từ trước, thậm chí là nửa ép buộc khiến cho ba nhà hòa hảo, chỉ sợ cũng là vì cái đề nghị này.
"Các ngành công nghiệp của Chu gia, Thôi gia, Lư gia hiện tại đều được kế thừa từ gia tộc trong thời kỳ hưng thịnh."
"Các ngành công nghiệp kia cũng chỉ là một ít chi nhánh mà thôi. Nhưng nếu như kết hợp ngành công nghiệp của ba nhà Chu gia, Thôi gia, Lư gia lại với nhau thì có thể sẽ không kém gì vọng tộc Trung Hải!"
Đầu ngón tay Lục Bình gõ gõ tay vịn, chầm chậm nói ra.
Lời nói không khiến cho người ta kinh ngạc đến chết thì không thôi!
Ba nhà hợp làm một nhà?
Chuyện này sao có thể? !!
Lông mày Chu Tư Niên nhíu chặt, nhưng lại lập tức giãn ra, bắt đầu suy tính về các khả năng ở trong đó!
Đây là ý định cực kỳ lớn mật! Bên trong đó có quá nhiều vấn đề! Ví dụ như, nội bộ tập đoàn ba nhà đều không ổn định nhân! Ví dụ như, thời gian đã trôi qua nửa thế kỷ rồi, không có người nào có thể thật sự tín nhiệm đối phương! Lại ví dụ như, lợi ích trong này sẽ được phân chia như nào?!!
Ít nhất thì… phải có một thế lực mạnh mẽ giám thị và có thể để mắt tới tất cả mọi chuyện!
Chu Tư Niên điên cuồng nghĩ đến các loại khả năng… Lúc này, trong lòng ông chợt nhảy một cái, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục tiên sinh!
Vọng tộc?
Ba nhà ôm thành một đoàn, cùng hưởng sản nghiệp, bổ sung nhân mạch, đúng thật là có thể ngưng tụ thành một nắm đấm có thể so với vọng tộc trong khoảng thời gian ngắn nhất!
Gia chủ Thôi gia, Thôi Thừa Phương bắt đầu thở dốc dồn dập. Hiện tại, mặc kệ là Chu gia hay là Thôi gia, Lư gia đều đang ở trong tình thế bấp bênh, nếu như thật sự có thể ôm thành một đoàn… Không! Không có khả năng! Cho dù là mình đồng ý thì bên trong gia tộc cũng sẽ có các trở ngại khác!
Bên trong giày da màu đen, ngón chân lại lần nữa không chịu nổi khống chế mà nghiền ép đế giày.
Lư Sí Minh muốn thoát khỏi căn phòng tiếp khách này, ông cảm thấy nơi này chính là một vòng xoáy, đang không ngừng cuốn Lư gia vào bên trong vực sâu!
⚝ ✽ ⚝
"Tôi, hoặc là các tiên sinh phía sau lưng tôi có thể làm người làm chứng cho các người."
Lục Bình cảm nhận được sự giãy dụa của ba người. Ánh mắt bình tĩnh, giống như là nhớ ra cái gì đó, chợt âm thầm nhìn về phía dưới chân của Lư Sí Minh. Trong lòng Lục Bình có chút buông lỏng. Nếu như không phải sớm biết được bí mật này thì đúng là sẽ không thể nhìn ra được, chí ít là sẽ không bị phát hiện. Sơ hở duy nhất chính là, phần thảm lông dê tại vị trí mũi chân của đối phương dường như bị lõm xuống một chút.
------
Dịch: MBMH Translate