Chương 465 Như Có Kẻ Phản Bội…
Lục Bình trầm giọng nói.
"Cho dù chúng tôi đồng ý thì các vọng tộc còn lại của Trung Hải cũng sẽ không đứng nhìn như vậy." Chu Tư Niên lão gia tử nghiêm túc nói.
"Hiện tại chính là cơ hội khó có được." Lục Bình cười nói.
Lý lão gia tử qua đời, đại biểu cho việc lợi ích của Lý gia bị chia cắt. So sánh với nhau thì Chu gia, Thôi gia và Lư gia chẳng qua chỉ là con kiến đã sớm ngã xuống.
Bắt lấy cơ hội này sẽ có thể quét sạch mọi trở ngại với tốc độ nhanh nhất!
"Chỗ của tôi có một phần tư liệu, lần lượt ghi chép về một số người không nghe lời trong tập đoàn, hoặc là mấy kẻ ăn cây táo rào cây sung."
"Hành động cụ thể thì tôi nghĩ chắc là không cần tôi phải nói thêm đâu nhỉ."
Dứt lời, Lục Bình lấy túi công văn ra, rút ra ba phần danh sách từ trong túi. Anh để ba phần danh sách ở dưới đầu ngón tay, sau đó đẩy tới trước mặt ba người.
Chu Tư Niên lão gia tử, Thôi Thừa Phương, Lư Sí Minh nhìn nhau một chút, đều nhìn ra được sự kinh ngạc từ trong mắt của đối phương. Bọn họ chần chờ nhìn về phía văn kiện, chỉ quét qua mấy cái tên liền xác nhận được phần nào là của mình. Mỗi người lần lượt cầm lên rồi xem xét cẩn thận.
Ánh mắt nhanh chóng đảo qua. Sau đó, bọn họ đồng thời ngẩng đầu, sau đó tiếp tục ngưng thần quan sát.
Sắc mặt của bọn họ vừa khó coi lại e ngại. Bọn họ vừa xem qua phần danh sách này liền có thể đánh giá được thật giả. Chỉ cần là nội ứng mà bọn họ biết, đồng thời cố ý bỏ mặc thì đều xuất hiện ở trong danh sách. Mà điều khiến cho bọn họ bất an hơn chính là trong danh sách còn có những người mà bọn họ không biết.
⚝ ✽ ⚝
Càng xem, càng cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì sự căng thẳng dưới mưa to gió lớn.
Càng là bởi vì…
Ba người nhìn về phía Lục tiên sinh, đối phương ngồi ở trước ghế dựa quốc vương, hai chân bắt chéo, tay phải chống cằm, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Càng là bởi vì… sự chấn nhiếp trong im lặng của vị Lục tiên sinh này! Đối phương có thể lấy ra phần tài liệu này, đồng nghĩa với việc thể hiện quyền hành tối cao của mình.
"Tôi đồng ý với đề nghị của Lục tiên sinh!" Lư Sí Minh là người thứ nhất trầm giọng nói.
Chu Tư Niên lão gia tử và Thôi Thừa Phương kinh ngạc nhìn về phía đối phương. Không nghĩ tới, đối phương lại là người đầu tiên hưởng tương ứng.
"Chu lão gia tử, ông là trưởng lão." Lục Bình nhìn về phía Chu Tư Niên, cười nói.
Đây là đang điểm danh, yêu cầu người sau tỏ thái độ.
"Tôi cũng đồng ý… Ba nhà hợp làm một nhà!" Chu Tư Niên hít sâu một hơi, giọng nói bắt đầu trở nên khàn khàn.
Tại thế kỷ trước, ba vọng tộc này đã thê thảm như vậy, cũng chưa từng có suy nghĩ nào điên cuồng như thế. Nhưng mà, ba nhà lúc đó lại không có gặp được người giống như là Lục tiên sinh.
"Tôi tin tưởng bác Chu." Thôi Thừa Phương nói.
"Tốt." Lục tiên sinh vỗ tay, tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên.
Bên cạnh, Ngô Thì Chương không khỏi dựng tóc gáy.
Chỉ nghe Lục tiên sinh tiếp tục nói:
"Tôi sẽ bố cục cho ba nhà các người, mỗi nhà các người chiếm một phần, tồn tại phía sau tôi chiếm một phần, cũng đảm nhiệm trách nhiệm giám sát."
"Đầu tiên, tôi có thể hứa hẹn với các vị, ba nhà chính một nhà, các sản nghiệp đều do ba nhà làm chủ, sự cân bằng này sẽ luôn được duy trì vững chắc. Điều này sẽ được khóa vào bên trong quy tắc."
"Đa tạ Lục tiên sinh." Chu Tư Niên lão gia tử đáp lại.
"Đa tạ Lục tiên sinh." Thôi Thừa Phương và Lư Sí Minh nói.
Sau khi nói xong về các hạng mục được thêm vào,Lục Bình nhìn về phía ba người, xác nhận không có dị nghị gì liền vỗ tay một lần nữa. Tiếng vỗ tay thanh thúy lại vang lên ở bên tai tất cả mọi người. Đúng lúc này, sắc mặt anh bắt đầu trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng người.
Ba người Chu Tư Niên thấy thế thì cũng ngồi thẳng theo.
Giọng nói của Lục tiên sinh lại vang lên lần nữa:
"Nếu đã như vậy, tôi tuyên bố, hợp tác giữa ba nhà chính thức thành lập!"
"Như có người không tuân thủ…"
"Như có kẻ phản bội…"
"Làm bên đảm bảo, bên chứng kiến, và bên hợp tác, chúng tôi sẽ điều động tất cả tài nguyên và năng lực có thể điều động để duy trì mục đích hợp tác ban đầu…"
⚝ ✽ ⚝
Hồi lâu sau.
Trong sảnh tiếp khách yên tĩnh xa hoa hiện lên một tầng ánh trăng.
"Tiên sinh."
"Bọn họ đã rời đi."
Ngô Thì Chương tiễn ba người kia rời đi, sau đó quay người đi trở về, cung kính gọi.
"Ân." Lục Bình đáp lại.
"Bảo Xuất Tân qua đây xoa bóp cổ cho tôi một chút, không biết gần đây bị sao mà lại thường xuyên cảm thấy đau nhức."
"Du Nhạn có ở đó hay không?"
Lục Bình xoay xoay cổ, nói với Ngô Thì Chương.
"Bọn họ đều đang đợi ở ngoài cửa, tôi sẽ lập tức bảo bọn họ đi vào."
Ngô Thì Chương nở nụ cười, sau đó đi tới trước cửa.
------
Dịch: MBMH Translate