Chương 466 Tình Báo Ngừng Đổi Mới?!
Không lâu sau, hầu gái Xuất Tân đã đứng ở phía sau lưng Lục tiên sinh, mười ngón tay mang theo một chút mát lạnh ấn về phía cổ của Lục Bình. Nơi xa, nhìn lại theo tiếng tỳ bà, vũ cơ Du Nhạn đã thay một bộ váy màu đỏ và bắt đầu uyển chuyển nhảy múa.
"Cảm ơn." Quản gia Lâm Quy Vãn cung kính bưng chén trà và điểm tâm lên.
"Ai!"
"Đây chính là cuộc sống thần tiên, nhưng muốn hưởng thụ thì không thể không liều mạng chạy nhanh."
Lục Bình thả lỏng thân thể, ánh mắt rơi vào trên người Du Nhạn, làn váy màu đỏ chậm rãi trượt xuống thuận theo da thịt trắng nõn như tuyết.
Cách đó không xa, vào lúc Ngô Thì Chương bảo Du Nhạn đi qua thì đã tự giác đi tới ban công cách đó không xa. Ông đã không còn trẻ nữa, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, tay chống lên trước lan can, dùng ánh mắt đảo qua từng milimet trong Hồng Lông giống như là con sư tử đang quan sát lãnh địa của bình.
Qua nửa ngày, ông không hiểu sao lại thở dài một cái, sau đó quay người đi về phía phòng tiếp khách. Vừa thấy động tác này của ông, Du Nhạn đang nhảy múa lập tức thay đổi tư thế. So sánh với dáng vẻ của một giây trước đó thì dường như lộ ra thêm mấy phần trang trọng, giống như là biến từ ma nữ thành thánh nữ.
"Lục tiên sinh."
"Đêm nay ở lại nghỉ ngơi đi?" Ngô Thì Chương ngồi ở một bên, ôn hòa hỏi.
"Không cần đâu."
"Ban đêm còn có chuyện." Lục Bình lắc đầu nói.
Tập đoàn Thế giới mới.
Dược phẩm Bạch Trạch.
Còn có ngành công nghiệp sắp sát nhập của Chu gia, Thôi gia và Lư gia.
Lục Bình đếm kỹ trong lòng, trái tim treo lơ lửng hơi hạ xuống đôi chút. Mặc kệ tương lai thế nào, ít nhất thì dựa vào thẻ đánh bạc hiện có trong tay anh cũng có thể chống chịu đôi chút trước sóng gió do cái chết của Lý lão gia tử mang tới.
Giọng nói của Ngô Thì Chương vang lên, lông mi của hầu giá Trần Xuất Tân đang ấn bả vai cho Lục Bình chợt run rẩy, động tác dừng lại trong chốc lát. Ngay cả quản gia mặc âu phục đuôi én đang cẩn thận bưng khay cũng cảm thấy tim đập nhanh, nín thở. Nhưng ngay sau đó, khi nghe thấy câu trả lời của Lục tiên sinh, trong mắt bọn họ đều cất giấu chút tiếc hận.
"Không ngồi nữa."
"Về nhà."
Lục Bình bưng ly trà lên, một ngụm uống sạch sẽ.
⚝ ✽ ⚝
"Tống tiên sinh."
"Cha vừa mới qua đời, hiện tại nói chuyện này chỉ sợ là có chút không thích hợp."
Yến Kinh, tại nhà cũ Lý gia.
Bên trong ánh mắt của Lý Trọng Ngôn không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh nhìn về phía gia chủ Tổng gia Lĩnh Nam, Tống Cẩn, trầm giọng nói.
Ông vừa dứt lời, bầu không khí dường như dừng lại trong chốc lát.
Nụ cười nhã nhặn trên gương mặt Tống Cẩn hơi dừng lại, nhưng ngay sau đó liền lộ ra vẻ áy náy: "Là tôi cân nhắc không chu toàn! Là tôi cân nhắc không chu toàn! Lý huynh, tôi nhận lỗi với ông!"
Tống Cẩn nói xong liền đứng lên, hai tay ôm quyền, chắp tay với Lý Trọng Ngôn đang ngồi thẳng người.
Tống Tử Văn ở một bên nhìn thấy cha mình đứng dậy thì cũng lập tức đứng lên.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa.
Ánh mắt lạnh lùng của Lý Ngọc Trân nhìn thẳng vào ánh mắt của chú hai Lý Trọng Thanh. Hai người nhìn nhau, một lát sau, Lý Ngọc Trân lạnh lùng nói: "Lý gia… Không có kẻ chạy trốn."
Nói xong, Lý Ngọc Trân sải bước, đi vào bên trong phòng.
Phía sau nàng, Nhị gia Lý Trọng Thanh bỗng dưng sững sờ, nhưng ngay sau đó trên mặt lại hiện ra vẻ lúc vui lúc buồn, giữa lông mày tràn đầy sự tiếc hận: "Tại sao… tại sao lại là con gái?"
Ông cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao cha mình trước đó lại thường thở dài như vậy. Nếu như người ngồi ở vị trí của đại ca là Lý Ngọc Trân thì Lý gia đã không lưu lạc đến tình trạng này.
"Cha!" Giọng nói lành lạnh của Lý Ngọc Trân chợt vang lên.
"Ngọc Trân, cháu đến đúng lúc lắm. Vừa rồi là chú nói sai, chọc cho Trọng Ngôn huynh không cao hứng." Tống Cẩn vừa nhìn thấy Lý Ngọc Trân, trên mặt lập lộ ra nét mừng, vội vàng nói.
"Ngọc Trân." Tống Tử Văn cũng gọi, ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng cất giấu sự tham lam.
Lý Ngọc Trân giống như là không hề nghe thấy, chỉ đi tới trước mặt cha mình, nhẹ nhàng khoác tay lên vai cha, sau đó nhìn về phía Tống Cẩn: "Cha còn phải chủ trì đại cục, mời hai vị về cho."
Vừa dứt lời, nụ cười trên gương mặt hai cha con Tống gia lập tức trở nên cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc Trân, sau đó lại nhìn về phía Lý Trọng Ngôn. Nụ cười trên mặt hai người nhanh chóng trở nên lạnh đi giống như là băng tuyết, chỉ trong nháy mắt đã tựa như là đao thấu xương.
Lớp da mặt ngụy trang lập tức bị kéo xuống.
"Vậy cha con chúng tôi không quấy rầy nữa!" Tống Cẩn nâng cao giọng.
Nói xong, hai người liền quay người rời đi.
"Ngọc Trân, quá vọng động rồi."
“Cha con bọn họ là người có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi. Qua chuyện lần này, lần sau tới cửa sẽ không còn chỗ trống."
"Chỗ trống sẽ không gia tăng chỉ bởi vì sự xúc động ngày hôm nay." Lý Ngọc Trân lành lạnh đáp lời.
⚝ ✽ ⚝
------
Dịch: MBMH Translate