Chương 467 Không gian
"Con nói đúng." Lý Trọng Ngôn thở dài, nói:
"Lúc ông nội con còn sống thường xuyên nói cha không có quyết đoán, không bắt lấy những cơ hội có thể bắt lấy. Ở trong cấp độ này mà không thể bắt lấy thì tương đương với việc mất đi và bị bỏ lại phía sau."
Ông vừa dứt lời, trong phòng lại lần nữa lâm vào một khoảng im lặng.
Một lúc lâu sau.
Ánh mắt Lý Trọng Ngôn hiện lên dũng khí hiếm có: "Ngọc Trân."
"Trước khi tang lễ của ông nội con hoàn thành, cha đã hẹn bốn nhà Vương gia, Mục gia, Lưu gia và Dương gia."
Giọng nói của Lý Trọng Ngôn lập tức thu hút tầm mắt của Lý Ngọc Trân, ánh mắt cô lập tức ngưng tụ lại.
"Cha sẽ tự mình chia thịt cho bốn nhà!"
"Chia thịt của Lý gia chúng ta!"
Lý Trọng Ngôn mở to mắt, cao giọng nói.
Ông vừa dứt lời, cho dù là Lý Ngọc Trân thì vẫn không khỏi cảm thấy chấn động vì những lời này. Muốn đưa ra quyết định này đòi hỏi sự quyết tâm và dũng khí cực cao!
….
Tiếng bước chân đi vào hành lang cũ kỹ.
Bên trong bóng tối lờ mờ, bóng đèn rải rác, chiếu rọi từng chùm sáng mờ nhạt.
Lúc đi qua tầng thứ hai, ánh đèn cảm ứng ở tầng ba chợt chiếu vào phía trên túi công văn. Lục Bình đưa tay gãi gãi cổ áo sơ mi, nhếch nhếch miệng.
"Hô!"
"Vẫn là nơi này khiến cho người ta được thả lỏng nhất/"
Lục Bình đứng ở trước cửa, thì thầm nói nhỏ.
Ngay sau đó, tiếng chìa khóa va chạm lách cách vang lên, Lục Bình đẩy cửa căn nhà thuê chung ra. Hôm nay anh trở về hơi trễ, bạn cùng phòng chị Mẫn Đan đã về phòng. Sau khi Lục Bình xác nhận sợi tóc trong khe cửa liền bước vào phòng ngủ của mình.
Lục Bình treo túi công văn lên, khóa cửa phòng lại. Lục Bình nhìn thoáng qua thời gian, sau đó đi đến trước bàn sách rồi lập tức ngồi xuống.
Kim giây, kim phút của đồng hồ đang nhanh chóng chuyển động. Tiếng chuyển động của bọn chúng vang lên bên tai một cách rõ ràng
Tích!
Tích!
Tích!
Dường như chỉ trong chớp mắt, kim phút cuối cùng cũng hướng về phía trước.
Đêm khuya, mười hai giờ đúng.
Lục Bình vẫn bình tĩnh ngồi đó.
Tiếp tục, mấy phút đồng hồ trôi qua.
Anh đứng lên, đi đến trước tủ sách, nhìn chăm chú vào vị trí không ngừng đổi mới tình báo qua một tầng kính. Con mắt lập tức trợn to, máu trên gương mặt dường như bị rút sạch, lập tức trở nên trắng bệch, bắt đầu thở dốc kịch liệt.
Thân thể bắt đầu run rẩy.
Cạch!
Cạch!
Cạch!
Trong phòng ngủ chật chội.
Dưới ánh đèn màu da cam.
Lục Bình đứng ở bên cạnh giá sách, máy móc đóng cửa tủ lại, sau đó lại lần nữa mở ra, vươn tay chạm vào một khoảng trống rỗng.
Anh lại lần nữa ấn mở điện thoại, ánh sáng lạnh lẽo hắt lên từ màn hình, con số 0:15 phản chiếu vào đáy mắt… Lục Bình ngẩng đầu, đồng hồ báo thức trước tủ đầu giường cũng đang chỉ 0 giờ 15 phút. Anh giống như là nhớ ra cái gì đó, xoay người lảo đảo chạy ra ngoài phòng khách.
Trước ghế sa lon có một chiếc đồng hồ thạch anh treo ở trên tường… con lắc đồng hồ vẫn còn đang đung đưa.
"0 giờ 16 phút."
Lục Bình đứng trước ghế sô pha, ngửa đầu nhìn thật lâu, qua nửa ngày mới chống đỡ ghế sô pha bên cạnh rồi ngồi xuống. Lúc này, ánh sáng từ trong phòng ngủ hắt ra, hai tay Lục Bình ôm lấy đầu, đầu ngón tay luồn qua từng sợi tóc.
Tình báo, hoặc có thể nói là bàn tay vàng chính là nền tảng chống đỡ cho sự tự tin và dũng khí của Lục Bình. Hiện tại, nơi căn cơ nhất dường như đang xảy ra vấn đề. Sâu trong nội tâm của Lục Bình bắt đầu cảm thấy sợ hãi và bất an. Anh dựa vào tình báo, bố trí các tình huống, liều mạng kiếm chuyện… khiến cho mình càng lún càng sâu ở bên trong vòng xoáy. Mà bây giờ, có người nói với anh tình báo không đổi mới nữa?!!
Đây chính là muốn mạng!
Với lại, không phải là muốn mạng của một người, mà là hàng loạt người!
"Mình nhớ là, vào thời điểm đổi mới tình báo thứ nhất, mình đã từng nhận được một tin tức mơ hồ từ nơi nào đó. Thứ nhất, chỉ cần xử lý tình báo thành công thì tình báo sẽ được đổi mới vào mười hai giờ đêm sau đó."
"Tin tức này đã xảy ra vấn đề."
Lục Bình hít sâu, đôi môi run rẩy, ngũ quan cũng bắt đầu run rẩy theo. Anh cố khắc chế cảm xúc, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện.
"Thứ hai, cho dù mình không ở chỗ này thì cũng có thể chỉ định địa điểm đổi mới tình báo. Cho tới nay, mình chưa từng thử qua khả năng này."
"Có… có phải là xảy ra vấn đề ở chỗ này rồi hay không?"
Con mắt Lục Bình trợn to, giống như là người chết chìm bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, anh đứng thẳng người lên, bàn tay siết thành quyền đang run rẩy.
Anh muốn quay về trong phòng, nhưng bước chân lại hướng về phía tủ giày. Lúc sắp đi tới nơi thì mới phản ứng lại, quay trở về căn phòng ngủ chật chội. Trái tim đập rất nhanh, không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt đảo qua các đồ dùng ở trong nhà . Cuối cùng, anh nhìn về phía ngăn tủ của bàn đọc sách, bước mấy bước đến gần, sau đó dời toàn bộ đồ đạc trong tủ ra ngoài.
"Không gian."
"Nếu là không gian phong bế bốn phía…"
Lục Bình nói nhỏ. Anh nhớ lại tình huống lúc tin tức tình báo đầu tiên xuất hiện, tay phải kéo ra, dựa sát vào trước tủ, khép kín con mắt, trong đầu phác hoạ ra không gian ba chiều của ngăn tủ này. Quả nhiên, tin tức trong mơ hồ lại lần nữa xuất hiện, lần này là hỏi thăm liệu có phải là xác nhận thay đổi hay không. Lục Bình kiềm chế sự vui sướng, vội vàng dùng ý thức đáp lại: "Đúng! Đúng! Đúng vậy!"
------
Dịch: MBMH Translate