← Quay lại trang sách

Chương 468 Lục Bình Chuẩn Bị Chạy Trốn!

Một lát sau.

Lục Bình mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào ngăn tủ, nhưng không thể nhìn ra chút thay đổi nào. Anh đưa tay kéo cửa tủ ra, vẫn như là một mảnh trống rỗng như cũ.

"Có phải là cần chờ tới 0 giờ lần nữa hay không?' ‌

"Đúng vậy!"

"Nhất định là như vậy!"

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Hôm sau, ánh nắng sáng sớm xuyên qua khe hở của tấm rèm, chiếu xuống bên giường.

Lục Bình một đêm không ngủ.

Anh dựa lưng vào giường, ngồi khoanh hai chân. Anh nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa sổ, nhìn thấy ánh nắng đầu tiên xuyên qua lớp rèm.

Lục Bình vẫn ngồi như vậy.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đồng hồ báo thức vang lên, lại bị đè xuống.

"Tựa như là một giấc mộng."

"Hiện tại sắp bị đánh về nguyên hình."

Lục Bình hít sâu một hơi. Anh đứng dậy ‌xuống giường, thay quần áo rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Hôm nay không có tiến hành tập luyện, cũng không lắp ráp súng ống, chỉ mang theo túi công văn, đi ra ngoài rồi chen vào tàu điện ngầm trong giờ cao điểm buổi sáng như là thường ngày.

Ngồi trước trước bàn làm việc trong văn phòng.

"Anh Bình?"

"Sao quầng thâm mắt của anh lại đậm như vậy? Tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt sao?' ‌

Bạn gái Trương Oánh Oánh lập tức chú ý tới sự thay đổi của bạn trai nhà mình, quan tâm hỏi.

"Ừm."

"Không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại mất ngủ." Lục Bình đáp lại.

Anh không dám nhìn thẳng vào bạn gái, sợ vừa nhìn vào mắt của đối phương thì sẽ không kiềm chế nổi mà bật khóc, chỉ đành tùy ý đáp lại.

"Em xoa bóp cho anh!"

Trương Oánh Oánh cắn cắn môi, sau đó lập tức đứng lên, mang theo một mùi hương thơm ngát dễ ngửi, đi đến phía sau lưng bạn trai. Ngón tay tinh tế nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương hai bên cho Lục Bình.

"Anh Bình."

"Anh gần đây không cần cực khổ như vậy, phải chăm sóc thân thể cho tốt."

"Ừm."

"Đúng rồi, ngày mai là cuối tuần, chúng ta đã hẹn nhau là ra ngoài chơi, nhưng bây giờ xem ra phải lên tầng trên làm thêm giờ rồi." Lục Bình ôn hòa nói.

"Vậy thì có gì đâu."

"Chờ lần sau được nghỉ lại đi cũng được.” Trương Oánh Oánh vẫn vui vẻ ‌đáp lại.

Chờ đến lúc đi làm, đám người của Văn hóa Ngô Minh bao gồm Lục Bình lục lục chuẩn bị lên tầng trên. Bước vào trong thang máy, các đồng nghiệp lần lượt rời khỏi, không lâu sau chỉ còn lại bạn gái Trương Oánh Oánh ở bên cạnh, thang máy cũng đến rồi.

"Anh Bình, hẹn buổi tối gặp lại?" Cô gái vừa muốn bước ra ngoài nhưng lại dừng bước, chạy đến trước mặt Lục Bình, sau đó nhón mũi chân hôn lên bên môi anh, rồi nhanh chóng chạy đi với gương mặt đỏ bừng.

Không lâu sau, tại tầng 58.

Lục Bình đã sớm quen thuộc với văn phòng của Lý Ngọc Trân, nhưng vào lúc này lại lần nữa bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Trước kia, anh có thể không ngừng đổi mới tình báo, đây chính là quyền hành mà anh dựa vào. Nhưng bây giờ, anh không xác định được liệu tình báo có được tiếp tục đổi mới hay không. Anh không còn chỗ dựa lớn nhất nữa, lần nữa bị đánh về nhân viên công chức vô cùng tầm thường như trước đây.

Lục Bình có chút không dám đối mặt với thư ký ‌Hạ Đình, đối mặt với căn phòng này.

[ Tinh ——]

"Lục tiên sinh!"

Thang máy mở ra.

Thư ký Hạ Đình cung kính ân cần thăm hỏi.

Hôm nay cô đổi một bộ quần áo đi làm mới, áo sơ mi màu hồng phối hợp với váy ôm hông màu trắng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra mị lực của nữ tinh anh chốn công sở.

"Ừm." Lục Bình hít sâu một hơi, đáp một tiếng.

Giống như thường ngày, anh sải bước đi vào trong văn phòng, vẫn là ngồi ở trước bàn làm việc của Lý Ngọc Trân, ánh mắt nhìn về phía Hạ Đình đang bận rộn pha trà.

Ánh mắt đang lóe lên.

"Lúc này…"

"Nếu như mình muốn Hạ Đình phục vụ thì đối phương nhất định sẽ không từ chối."

Lục Bình nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, giống như là đang phát tiết mà suy nghĩ lung tung.

"Sợ hãi vô vi và bất an không có bất kỳ ý nghĩa gì."

"Bất kể như thế nào, mình đều nhất định phải tiến về phía trước.'

Lục Bình dời ánh mắt đi chỗ khác, thân thể dựa vào phía sau, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: "Mình nhất định phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cũng chính là tình huống trong ngăn tủ cũng không thể đổi mới tình báo."

"Rất hiển nhiên, đang có hai con đường bày ở trước mặt."

"Thứ nhất, căn cứ vào tài nguyên hiện tại, tiếp tục nhảy múa trước mũi đao, không ngừng lao nhanh về phía trước."

"Nhưng mà…. có thể giả bộ được nhất thời, lại giả vờ được mãi mãi. Năng lực cá nhân của mình sao có thể so sánh được với những đại lão hàng đầu kia chứ? Cho nên…nếu như mình muốn sống thì chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai!"

"Chạy!"

"Thứ hai, chạy!! Có thể mang theo bao nhiêu tiền thì mang theo bấy nhiêu tiền! Có thể thay đổi thân phận liền thay đổi thân phận!"

"Lục tiên sinh." Thư ký Hạ Đình cung kính dâng trà tới.

"Ừm." Lục Bình đáp một tiếng, hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Cô đi xuống trước đi."

Ánh mắt dừng lại ở phần váy ôm hông của Hạ Đình cho tới khi cánh cửa văn phòng đóng lại.

Đúng lúc này, Lục Bình lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay lơ lửng trước dãy số của Đinh Thanh, qua mấy phút sau mới nhấn xuống phím gọi.

⚝ ✽ ⚝

"A lô, là tôi."

"Thanh Tử à, đoạn thời gian gần đây, tôi có thể muốn đưa một người xuất ngoại. Cậu giúp tôi sắp xếp lộ trình một chút."

------

Dịch: MBMH Translate