← Quay lại trang sách

Chương 469 Thư Từ Biệt Của Lục Bình!

"Xuất ngoại?"

"Lộ trình?"

Sáng sớm, bên dưới từ đường.

Đinh Thanh cầm trong tay cái chổi cao bằng người thường xuất hiện ở nông thôn, quét quét cái sân vốn cũng không có nhiều bụi bẩn. Anh làm rất chuyên chú, xem công việc quét dọn mỗi ngày trở thành một trận tu hành.

Trong từ đường phía sau, Thái tông lão ngồi ở trước ghế bành, bưng một chén trà nóng, thổi thổi rồi thở ra một ‌ hơi. Cũng chính vào lúc này, điện thoại di động của Đinh Thanh chợt vang lên, Thái tông lão nhìn lại theo tiếng, không có động tác gì, chỉ gọi về phía ngoài cửa:

"Đinh Tông Trưởng, điện thoại!' ‌

Thái tông lão ngừng nói, lúc này, Đinh Thanh đã cất bước bước vào.

Trong lúc quét dọn vào buổi sáng, anh thường để điện thoại ở chế độ im lặng, chỉ có điện thoại của Lục tiên sinh mới có tiếng nhắc nhở.

Kết nối.

Nghe rõ lời nói của Lục tiên sinh.

Đinh Thanh lập tức phát hiện ra sự thay đổi trong giọng nói của Lục tiên sinh, ánh mắt lập tức ngưng tụ lại… Đinh Thanh đi đến ngồi ở phía trước bài vị, sau đó đáp lại:

"Lục tiên sinh."

"Còn có điều kiện gì không?" Anh không lộ ra chút khác thường nào, chỉ là đề cao tinh thần, cẩn thận tính toán mùi vị của biến cố.

"Đáng chết!" Lục Bình cũng chú ý tới mình không đúng.

Anh lập tức vỗ đầu một cái, thầm mắng mình một tiếng. Có câu, chờ nước rút liền có thể biết ai trần ai lặn. Đoạn thời gian trước, anh không ngừng nhảy múa ở trước mũi đao, liều mạng nâng cao bản thân. Anh còn có một loại ảo giác, mình thật sự rất mạnh, bây giờ nhìn lại thì đó chẳng qua chỉ là mạnh mẽ dối trá, là bởi vì cho rằng sau lưng có tình báo nên sinh ra cảm giác mạnh mẽ!

Lục Bình dùng ngón cái đè lại loa, hít sâu một hơi, gương mặt bối rối dần dần trấn định, hệt như trong ngày thường.

"Điều kiện?" Giọng điệu bình tĩnh, mang theo chút trang nghiêm.

Đinh Thanh nghe vậy liền ngồi thẳng người.

"Thân phận của người này rất đặc biệt. Tôi chỉ có hai điểm yêu cầu, thứ nhất, đảm bảo tính bí mật, toàn bộ lộ trình và nhân viên hộ tống nhất định có giá trị tín nhiệm tuyệt đối."

Đầu ngón tay Lục Bình gõ gõ mặt bàn, trầm giọng nói ra: "Sau khi cúp cuộc điện thoại của tôi, anh cần phải kiểm soát nhân viên và tuyến đường này, chờ lệnh bất cứ lúc nào."

"Tôi đã biết." Đinh Thanh nhìn thoáng qua Thái tông lão bên cạnh. Anh lúc này chợt đứng lên, đi sang bên cạnh.

"Thứ hai, tính an toàn.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho nhân viên vận chuyển, thậm chí, nếu cần thiết thì có thể trả giá bằng mọi giá!"

Lục Bình hơi nâng cao giọng.

Đây là lần đầu tiên Lục tiên sinh nói chuyện với thái độ lần này, kết hợp ‌với biến hóa lúc ban đầu và vòng xoáy tại Trung Hải trong khoảng thời gian gần đây, mí mắt Đinh Thanh nhảy lên, ý thức được tầm quan trọng của chuyện này.

"Lục tiên sinh…" Đinh Thanh kêu.

"Không nên hỏi thì đừng hỏi."

Lời nói còn chưa nói xong, tiếng khiển trách của Lục Bình đã nổ vang bên tai. Sau khi hơi dừng lại một chút, giọng điệu Lục Bình đã bình tĩnh hơn: "Nhớ kỹ, tất cả nhân viên hộ tống đều không thể nhìn thấy gương mặt hoặc là bất kỳ cái gì khác của người kia. Chỉ cần nhìn thấy bất kỳ một điểm nào… đều không thể giữ."

"Vâng!" Đinh Thanh nghiêm túc đáp.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Cúp điện thoại, Lục Bình không ngừng thở hổn hển. Khả năng tình báo không còn đổi mới ép cho anh thở không nổi. Chỉ nói chuyện với Đinh Thanh một lúc thôi mà trên trán, thậm chí là‌ cổ đều đã bị mồ hôi thấm ướt.

Thân thể ngả ra sau, xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bầu trời xanh thẳm, tất cả mọi thứ dường như đều bị giẫm lên.

"Là cảnh tượng mê người cỡ nào đây.” Lục Bình thấp giọng thì thầm.

"Dựa vào thủ đoạn hiện tại của Đinh Thanh hẳn là có thể đưa mình đi. Đến lúc đó, chuyện cần làm chính là đưa những người xung quanh đi trước, sau đó trốn ở một chỗ an toàn, tốt nhất là giấu toàn thân đi, đeo kính râm rồi ngồi lên lộ trình vận chuyển."

“Đã giải quyết chuyện con đường chạy trốn.”

"Chuyện hiện tại nên cân nhắc ‌là…Tiền! Tiền nhiều nhất có thể!"

Lục Bình đã chuẩn bị tốt cho việc thay đổi dáng vẻ, lấy một thân phận khác để sinh sống tại một nơi lạ lẫm. Vì vậy số tiền đủ cho anh hưởng dụng nửa đời sau chính là chuyện quan trọng nhất hiện tại.

"Ai!"

"Để Lý Anh mua xe thể thao, mua nhà."

"Huấn luyện đội ngũ đặc công."

"Đều là xài tiền như nước… Hiện tại trên tay mình chỉ có không đến 50 triệu, còn phải nghĩ biện pháp chuyển ra ngoài."

Lục Bình đứng lên, đi đi lại lại trước cửa sổ.

Ánh mắt Lục Bình lấp lóe, anh lần nữa cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Lôi Tài Vinh của tập đoàn TNHH Lâm Cảng Trung Hải.

"A lô."

"Lôi tiên sinh, không biết còn nhớ tôi nữa không." Giọng điệu của Lục Bình ôn hòa.

"Lục… Lục tiên sinh!"

Chủ tịch tập đoàn TNHH Lâm Cảng Trung Hải Lôi Tài Vinh khẩn trương đứng lên, giọng nói mang theo sự e ngại và cung kính.

------

Dịch: MBMH Translate