← Quay lại trang sách

Chương 470 Thấy Chữ Như Thấy Người

Theo như lý thuyết thì tập đoàn Lâm Cảng mà ông đang quản lý đã không còn thuộc về mình. Chỉ là, từ lần trước đó, vị Lục tiên sinh này chưa từng liên hệ với ông lần nào.

"Giúp tôi làm một số tài khoản vô danh ở nước ngoài, sau đó lần lượt chuyển vào bên trong đó…"

Lục Bình dừng lại, hít sâu một hơi để lấp đầy không khí trong khoang phổi, sau đó nâng cao giọng ra lệnh: "Ba trăm triệu!' ‌

"Vâng!"

Giá trị thị trường của tập đoàn Lâm Cảng vượt xa con số này. Nhưng giá trị thị trường chỉ là tài sản trên mặt giấy, muốn điều động ba trăm triệu trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải là chuyện dễ dàng đối với Lôi Tài Vinh. Nếu như số lượng quá cao, thậm chí sẽ thu hút ánh mắt của ban ngành liên quan.

"Chú ý, không thể để nhóm chó săn tiếp cận." Lục Bình trầm giọng nói.

"Tôi đã hiểu, xin Lục tiên sinh yên tâm.” Lôi Tài Vinh đáp lại nói.

⚝ ✽ ⚝

Điện thoại lại bị cúp máy lần nữa.

"Ba trăm triệu."

"Đủ."

"Cho dù cả đời mình không đi làm kiếm tiền thì số tiền kia cũng đủ cho mình tiêu sái phú quý."

Lục Bình lại ngồi xuống, dựa vào thành ghế.

Lúc này, mây đen bao phủ ở trên Lý gia Yến Kinh nhất định đã càng ngày càng trở nên dày đặc, không biết Lý Ngọc Trân đang ở trung tâm của mây đen thế nào rồi. Lục Bình suy nghĩ lung tung, rất nhanh liền lắc lắc đầu. Anh hiện tại đã tự thân khó bảo toàn, nào còn có thời gian đi suy nghĩ những chuyện này chứ.

Lục Bình đưa tay cầm lấy cuốn sổ màu đen vào chiếc bút bi trước mặt lên.

Mở nắp bút ra, cây bút xoay một vòng ở trên đầu ngón tay.

"Oánh Oánh:…"

"Thấy chữ như thấy người."

"Lúc em nhìn thấy bức thư này thì anh cũng đã rời đi rồi, về việc đi tới nơi nào thì tha lỗi cho anh không thể nói với em."

"Em chắc là vĩnh viễn sẽ không biết được những chuyện mà anh đang trải qua… cũng hy vọng tất cả những chuyện kia sẽ không ảnh hưởng đến em."

"Em là một cô gái tốt, chỉ tiếc là anh và em lại là người của hai thế giới."

⚝ ✽ ⚝

"Hi vọng em có thể sớm quên đi anh."

"Nếu như, có ai uy hiếp em hoặc là người nhà của em thì hãy đưa bức thư này cho bọn họ.”

"Xin chào."

"Tiên sinh không biết."

"Tôi đã để mắt tới anh, tôi sẽ còn trở về."

⚝ ✽ ⚝

"Cố Đại Thạch: "

"Thấy chữ như thấy người."

"Xin lỗi vì đã rời đi mà không thông báo trước, nhưng phía trên đột nhiên đưa ra yêu cầu, tôi cũng không thể từ chối."

"Bốn năm này chính là những trải nghiệm vô cùng khó có được đối với tôi, tôi rất nhớ khoảng thời gian chúng ta cùng nhau chơi King of Fighter."

"Đại Thạch, xin hãy cho phép tôi được xưng hô với anh như vậy.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

⚝ ✽ ⚝

"Nếu như có ai uy hiếp anh hoặc là người nhà của anh thì hãy đưa bức thư này cho đối phương."

"Xin chào."

"Không biết tiên sinh."

"Tôi đã để mắt tới anh, tôi sẽ còn trở về.”

"Mười hai giờ."

Đêm dài.

Trong căn phòng ngủ chật chội.

Lục Bình ngồi ở trước bàn sách, anh nhìn thoáng qua thời gian, hít sâu. Chờ sau khi hơi hơi bình phục nỗi lòng, ánh mắt liền nhìn về phía cửa tủ bằng gỗ. Cái bàn này rất có hơi thở của thời đại, phía trên mặt bàn khắc họa những sự ngưỡng mộ của con người khi còn thời niên thiếu… Lục Bình đưa tay sờ lên những vết khắc, tại vị trí góc bàn còn có một số chủ đề, nhìn dấu vết còn sót lại thì chắc là con én nhỏ, còn có F4 gì gì đó…

Lục Bình lúc mới chuyển đến vì tiết kiệm tiền nên đã nhặt cái bàn này ở trong hành lang.

"Hô!"

"Không phải là bản thân muốn suy nghĩ lung tung, trên thực tế là bởi vì e ngại, bất an, cho nên vô thức muốn kéo dài thời gian."

Hai tay Lục Bình vỗ vỗ gương mặt, vô cùng hiểu rõ tâm tư của mình. ‌

Anh không có do dự nữa, đưa tay kéo cửa tủ…Kéo‌ ra.

Lục Bình nhắm mắt lại, không dám lập tức nhìn vào trong, chỉ mím môi lại, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập nhanh… Anh siết chặt nắm đấm, dùng sức mở mắt ra nhìn về phía cửa tủ… Sắc mặt lập tức tái đi, ngăn tủ vẫn là trống rỗng, không có một chút đồ dư thừa nào.

Lục Bình không cam lòng, anh kéo cái ghế sang bên cạnh rồi ngồi xuống, cúi đầu tiến vào trong ngăn tủ, dùng tay sờ mọi ngóc ngách ở bên trong.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình đứng thẳng người lên, trầm mặc rồi ngồi xuống ghế. Qua một hồi lâu, anh bỗng dưng có động tác, nhanh chóng thay một chiếc áo jacket màu đen, đi giày, kéo ngăn kéo ra, giắt khẩu súng vào bên hông, sau đó đeo túi rồi hòa mình vào trong bóng đêm.

Phát tiết!

Anh muốn phát tiết!

Trên một con đường nhỏ, phía trước nhà kho lờ mờ cũ kỹ, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng vang lạch cạch truyền đến từ trong bóng đêm đen kịt. Bước chân Lục Bình dừng lại, nhìn lại theo tiếng thì nhìn thấy ba tên lưu manh tóc vàng đang đứng ở trước cửa sắt, bọn họ cầm điện thoại di động trong tay, anh đèn điện thoại đang lắc lư. Bọn họ không ngừng đung đưa cửa sắt. Bên trong ánh sáng, mấy người thỉnh thoảng còn liếc nhìn xung quanh, mơ hồ nghe thấy, bọn họ là muốn leo tường vào trong kho hàng, kiếm chút tiền tiêu xài.

Chuyện này không tính là quá nghiêm trọng…Nhưng rơi vào trong mắt Lục Bình vào giờ phút này lại khiến cho lòng anh bạo người, giống như lập tức bị kích phát ra ngoài!

Gương mặt bình tĩnh lập tức trở nên dữ tợn!

------

Dịch: MBMH Translate