← Quay lại trang sách

Chương 471 Thà Dạy Ta Phụ Người Thiên Hạ, Chứ Đừng Dạy Người Thiên Hạ Phụ Ta!

Tay sờ vào bên hông, khẩu súng P226 lạnh buốt bị cầm thật chặt!

Nâng súng lên!

Pằng!

Tiếng súng ngột ngạt vang lên! Đạn giống như là ngọn lửa nhanh chóng bắn ra ngoài!

Tiếng kêu rên thống khổ xuất hiện!

Nơi xa, lưu manh tóc vàng ngã xuống đất, ôm lấy đùi phải bị viên đạn xuyên qua! Đồng bọn đang có chút men say lập tức tỉnh táo lại, sợ hãi nhìn về phía bóng người đang giơ súng bên trong bóng tối lờ mờ!

Lục Bình nhìn về phía nơi xa, vào thời khắc cuối cùng trước khi bóp cò, lý trí trong đầu lần nữa ngăn chặn sự bạo ngược, họng súng lập tức dời khỏi vị trí đầu. Viên đạn chỉ bắn qua bắp chân của tên lưu manh.

Lục Bình di chuyển mấy bước chân.

Bọn côn đồ sợ hãi, thân thể run rẩy, ánh mắt sợ hãi, thậm chí ẩn ẩn có mùi nước tiểu truyền đến từ ống quyền…

Chạy trốn!

Bọn họ bắt đầu chạy ‌trốn!

Pằng!

Pằng!

Trong bóng đêm, hai tiếng súng vang lên liên tiếp! Đạn cũng chỉ xuyên qua phần chân, máu tươi thấm đỏ quần áo… Bóng người ma quỷ đi tới trước mặt.

Lưu manh tuyệt vọng, sợ hãi nhìn về phía ca quỷ kia!

Anh ta cầu khẩn!

Cầu mong được tha mạng!

Anh ta giãy dụa!

Ma quỷ, vẫn đang đến gần! Cách anh ta chỉ còn một bước, anh ta thậm chí có thể thấy rõ gương mặt của ma quỷ! Ma quỷ… lần nữa giơ súng lên, họng súng đen ngòm nhắm ngay vào giữa trán. Ma quỷ lộ ra một tiếng cười khẽ, ngay sau đó liền muốn bóp cò, ngón trỏ có chút uốn lượn, động tác này không ngừng được phóng đại ở trong mắt lưu manh!

A!

A!

Sợ hãi! Cực kỳ sợ hãi! Đứng trước mặt cái chết, những chuyện xảy ra trong đời lập tức thoáng qua trước mắt như đèn kéo quân! Anh ta cảm thấy hối hận! Nếu như còn có thể sống, anh ta nhất định sẽ không ngây ngô như thế nữa!

Pằng!

Đầu của tên lưu manh bị nhấc lên! Mà lúc này, anh ta phát hiện, mình còn sống! Ma quỷ chỉ là giơ họng súng lên, tiếng pằng kia cũng chỉ là tiếng phát ra từ trong miệng của đối phương!

Lục Bình thu hồi súng ngắn, giơ tay lên. Đội trưởng đội bảo an phía sau lập tức đi đến trước mặt.

"Mang bọn họ đi.” ‌

"Xác nhận một chút, lại để cho bọn ‌họ xéo đi." Lục Bình bình tĩnh nói.

"Vâng!"

"Mẹ! Con sai rồi!"

"Ba! Con sai rồi!"

Lưu manh nằm tê liệt trên mặt đất, trong đầu không ngừng suy nghĩ miên man.

⚝ ✽ ⚝

Ngày hôm sau.

Tầng 58, trong văn phòng của Lý Ngọc Trân.

Đếm người thời gian chạy trốn.

Bốn ngày cuối cùng.

Nhất định phải chạy trốn trước khi mọi chuyện bại lộ, mà thời gian tốt nhất chính là vào ngày tổ chức tang lễ cho Lý lão gia tử.

Ánh mắt của tất cả các thế lực và mọi sự chú ý lúc đó đều tập trung ở trên người Lý gia Yến Kinh.

"Tạm quyết định là bốn ngày sau."

Lục Bình đeo kính gọng vàng, dựa lưng vào ghế dựa. Anh nhìn về phía thư ký Hạ Đình ở trước mặt. Đối phương mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, váy ôm hông vàng nhạt, buộc tóc đuôi ngực. Ánh mắt Lục Bình đảo qua thân hình với tỉ lệ hoàn mỹ, đôi chân dài được bao trong tất da.

Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, thân thể dựa vào sau, liếc ra ngoài cửa sổ.

"Hạ Đình." Lục Bình bỗng ‌nhiên gọi.

"Lục tiên sinh." Thư ký Hạ ‌ Đình đi đến trước bàn, cung kính đáp.

"Cô đến trước mặt tôi."

Tay Lục Bình chóng mặt, giả vờ bày ra dáng vẻ lạnh nhạt. Giống như là đoán được cái gì, Hạ Đình có chút khẩn trương, hai tay đặt ở trước người, đứng ở trước mặt Lục tiên sinh.

Bàn tay to lớn vươn ra, lướt qua chân váy màu vàng nhạt, đó là đường cong rất xinh đẹp.

"Ưm…"

Lông mi run rẩy, Hạ Đình ngồi ‌xuống.

Không lâu sau, Lục Bình liền khép kín đôi mắt. Sau khi quyết định là sẽ chạy trốn, rất nhiều gông xiềng đã từng bận tâm đã không còn tồn tại, thậm chí còn ôm ý nghĩ kiếm chác thêm một đợt cuối cùng.

Hồi lâu sau.

Lục Bình giật mình, nhìn về phía gương mặt đỏ bừng của cô gái trước mặt.

⚝ ✽ ⚝

….

⚝ ✽ ⚝

Thời gian trôi qua.

Ánh chiều tà xinh đẹp xuyên qua cửa sổ sát đất chiếm hẳn một bức tường, chiếu vào trong văn phòng và trên người Lục Bình.

Lục Bình đứng lên, đi tới trước cửa sổ, một tay cắm trong túi, nhìn về phía toà thành phố mỹ lệ này.

"Có lẽ, đời này mình sẽ không trở lại nữa." Trong lòng Lục Bình hiện ra rất nhiều cảm giác không nỡ.

"Khoảng thời gian này mặc dù ngắn ngủi, nhưng đủ đặc sắc, là những điều mà người bình thường cả một đời đều khó có thể trải nghiệm.”

"Còn có ba ngày rưỡi."

"Thời gian còn lại dùng để cáo biệt mọi người vậy, thuận tiện ổn định cảm xúc của đám người Triệu Chính Khiếu, Ngô Thì Chương, Đinh Thanh lần cuối cùng. Như vậy thì cho dù mình rời đi, bọn họ cũng có thể cố hết khả năng chống đỡ cho mình chút thời gian, thuận tiện cho việc mình chạy trốn và thay đổi thân phận."

Trong lòng không ngừng suy tư về những chuyện tiếp theo.

Mà trên thực tế, dù là ở trong thời điểm này thì trong lòng Lục Bình vẫn còn ôm hy vọng rằng tình báo trong tủ sẽ được đổi mới trong mấy ngày còn sót lại. Nói không chừng… đổi mới tình báo chỉ là đang tiến vào thời kỳ ấp ủ?

Dù sao, dựa theo phỏng đoán của anh thì tình báo‌ tiếp theo chắc là tiến một bước thăng cấp thành văn kiện cơ mật màu đỏ!

⚝ ✽ ⚝

"Thà dạy ta phụ người trong thiên hạ, đừng dạy người trong thiên hạ phụ ta."

Ánh mắt Lục Bình thay đổi, kinh hãi đến đáng sợ.

------

Dịch: MBMH Translate