Chương 472 Bi Tráng Của Chim Hoàng Yến!
Nuốt xuống."
"Rất tốt."
"Không cần cái gì cũng đều nói lại với Lý Ngọc Trân, rõ chưa.”
"Rất tốt."
"Rất ngoan."
Đối diện với văn phòng của Lý Ngọc Trân, cách một hành lang là văn phòng của thư ký Hạ Đình.
Trước bàn của Hạ Đình có một chiếc điện thoại, sau khi kết nối liền có thể nghe thấy mệnh lệnh.
Lúc này, Hạ Đình ngồi ở trước bàn làm việc của mình, tay ôm đầu, nhớ lại chuyện xảy ra vào buổi sáng. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này. Cô chỉ vừa nghĩ đến thôi, gương mặt trắng nõn tinh xảo đã lập tức đỏ bừng, lan tới tận mang tai. Nhưng lúc cô ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt sáng rực kia lại tràn ra sự hưng phấn và vui sướng không giấu được.
Cô từ nhỏ đã là con nhà người tư, bắt đầu từ lúc tiểu học đã đứng đầu, sau đó ưu tú cho đến cấp hai, cấp ba và đại học. Cuối cùng, cô được Lý gia nhìn trúng, trở thành thư ký thứ ba của Lý Ngọc Trân. Đối với cô mà nói, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Lý gia Yến Kinh là hào môn hàng đầu Triệu Quốc. Trở thành thư ký của Lý Ngọc Trân đã chân chính mở ra một cánh cửa của thế giới khác cho Hạ Đình. Cô đứng ở ngoài cửa, nhìn về phía mộng ảo ở bên trong. Đây là đám người quyền quý chân chính của thế giới này! Hạ Đình làm thư ký của Lý Ngọc Trân, hưởng thụ địa vị của một chư hầu.
Mà tương tự… Cô đã không thể quay lại trước đó, không thể chịu đựng được sự bình thường của người bình thường. Cô vì thế mà cảm thấy thống khổ… cho đến khi Lục tiên sinh xuất hiện.
⚝ ✽ ⚝
Buổi chiều, năm giờ rưỡi.
Tan tầm.
"Anh Bình!"
"Hì hì!"
"Thế nào, hôm nay cũng thuận lợi sao?"
"Thuận lợi! Các chị gái Xuyên Hòa đều rất chiếu cố em!"
Trước quảng trường của tòa nhà Xuyên Hòa, đám nhân viên văn phòng vội vàng đi về các hướng khác nhau.
Lục Bình mang theo cặp công văn, đứng ở cách đó không xa. Anh nghe thấy một tiếng gọi vui vẻ, vừa nhìn lại theo tiếng đã trông thấy bạn gái Trương Oánh Oánh chạy tới trước mặt như gió, va vào trong lồng ngực của mình.
Trước kia còn không thể làm được, hiện tại ngược lại là có thể tuỳ tiện ôm lấy cô gái rồi xoay một vòng giống như là trong các bộ phim thần tượng.
"Đi thôi! Đêm nay đi ăn cùng nhau!" Lục Bình nắm tay Trương Oánh Oánh, cười nói.
Khoảng thời gian trước, anh luôn mệt mỏi, mỗi ngày không phải là nghiên cứu tình báo thì chính là liều mạng nâng cao khả năng diễn xuất của mình, hoặc là năng cao sức chịu đựng tâm lý… thậm chí là binh pháp tôn tử. Cho tới bây giờ, cuối cùng cũng có thể buông lỏng trong ngắn ngủi, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ.
"Nấc…"
"Không được, không ăn được nữa!"
Lục Bình vốn muốn dẫn cô gái đi ăn đồ Tây, nhưng Trương Oánh Oánh cho dù như thế nào cũng không muốn. Thế là… hai người liền đi ăn buffet.
Ăn cơm xong, Lục Bình mang theo bạn gái đi vào cửa hàng LV, Trương Oánh Oánh nắm chặt cánh tay bạn trai mình….cuối cùng, anh đành phải đi đến cửa hàng bên cạnh bỏ ra 500 tệ mua một cái túi xách CK màu hồng cho cô gái, trên gương mặt mũm mĩm mang theo chút trẻ con lập tức nở một nụ cười hài lòng.
Lục Bình đi ở phía sau nhìn chăm chú vào phía trước. Cô gái vừa đi vừa ngân nga, hệt như một con bướm nhỏ vui vẻ. Anh chợt hô một tiếng:
"Oánh Oánh."
"Hửm?"
"Anh muốn cho em xem một thứ."
"Cái gì? Cái gì?"
Trương Oánh Oánh chạy trở về, nghiêng đầu qua. Lục Bình lấy điện thoại ra, ấn mở số dư của một thẻ ngân hàng rồi đưa tới trước mặt Trương Oánh Oánh:
"Trong này có 1.08 triệu tệ."
Trương Oánh Oánh vẫn đang đếm con số, nghe thấy lời nói của anh Bình thì con mắt lập tức trợn tròn.
"Anh đã bán căn nhà ở quê rồi, được hơn 700 ngàn tệ, số tiền còn lại là tích góp mấy năm nay của anh."
"Anh muốn chuyển số tiền này cho em, để em giữ. Đây là quỹ ngân sách cho tương lai của chúng ta."
Lục Bình khẽ cười nói.
Bất kể như thế nào, ít nhất cũng phải để lại một chút tiền xem như bồi thường.
"Không! Em không cần!"
"Được… được."
Trương Oánh Oánh hiếm khi nhìn thấy bạn trai nhà mình kiên quyết như vậy, gương mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, đầu đều có chút choáng váng. Cô ngây ngốc nhìn bạn trai không chút do dự chuyển khoản tiền này vào trong tài khoản của mình. Cô biết, đây nhất định là bạn trai muốn tích lũy tiền cho tương lai của bọn họ! Nghĩ như vậy, mắt cô lập tức đỏ lên, có một chút muốn khóc! Lúc nhìn về phía anh Bình… cô cắn chặt bên môi, khắc chế nước mắt muốn rơi xuống…
Đưa bạn gái đến cạnh tàu điện ngầm.
Đoàn tàu đến, Lục Bình ôn hòa đưa mắt nhìn bạn gái rời đi, thấy đối phương đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước, sau đó xoay người chạy đến trước mặt mình.
"Anh… anh Bình."
Gương mặt Trương Oánh Oánh đỏ bừng, vô cùng kiều diễm ướt át và động lòng người.
"Em… em ban đêm không… không muốn về nhà."
Vừa dứt lời, gương mặt vốn đã đỏ bừng lại giống như là càng đỏ hơn! Nếu dùng hoạt ảnh bên trong manga để hình dung thì chính là đầu dường như cũng bắt đầu bốc khói!
"Ngoan."
"Còn chưa tới lúc." Lục Bình cười tủm tỉm nói.
------
Dịch: MBMH Translate