Chương 473 Tình Báo Không Có Đổi Mới
Anh sắp lên đường chạy trốn rồi, vẫn không nên ngắt đóa hoa nhỏ này xuống làm gì.
Dỗ một lúc lâu, cùng cô gái đợi đến chuyến tàu tiếp theo, lần nữa đưa mắt nhìn cô gái rời đi.
"Còn có ba ngày."
"Tạm biệt."
Khi đoàn tàu đi xa, Lục Bình nghĩ thầm trong lòng.
Đứng đó một lúc lâu, anh quay người đi ngược lại dòng người tấp nập, ngồi vào trong một xe con màu đen ở ven đường.
Sau một hồi, quán bar Sắc Giới.
Trong phòng riêng duy nhất trên tầng, đứng trước cửa sổ trong suốt có thể nhìn thấy những thân ảnh chập chờn trong sàn nhảy xa hoa truỵ lạc.
"Thanh Tử!"
Lục Bình ngồi ở trung tâm ghế sô pha, hai bên tay trái tay phải lần lượt là Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh. Hai bên ghế sô pha là các cô gái uyển chuyển. Các cô nhìn ba người trong phòng với vẻ khẩn trương, ngay cả lông mi cũng không dám chớp. Đây chính là Thanh gia, bây giờ chính là đại lão nói một không hai của Tào Môn!
Mà vị thanh niên thần bí kia lại là người có thể khiến cho Thanh gia e ngại.
Lục Bình nhìn về phía một màn này, gương mặt lộ vẻ cảm khái. Trước đây không lâu, lúc anh lần đầu đến quán bar này, trước khi gặp Đinh Thanh đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu.
Nghĩ như vậy, Lục Bình ôm cổ Đinh Thanh một cái rồi gọi một tiếng.
Sau khi hơi dừng lại, Lục Bình bỗng nở nụ cười xán lạn: "Anh có nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi vừa mới bước vào, anh đã đập tôi rầm một tiếng.”
"Hừm…"
"Chính là vị trí này, anh sờ một chút xem, chắc là còn có thể sờ được dấu vết."
Tiếng nói vang lên, ánh mắt của Tiết Hoa Thanh ngồi ở bên cạnh lập tức ngưng tụ lại. Anh đúng là không biết từng có chuyện như vậy, càng không hiểu mục đích của Lục tiên sinh khi nói về chuyện kia vào lúc này.
Trong lúc còn đang suy nghĩ đã nhìn thấy Đinh Thanh lập tức đứng dậy, cầm bình rượu trước bàn lên, muốn đập vào đầu mình. Chỉ vừa mới đập được một nửa, bình rượu đã bị Lục tiên sinh bắt lấy: "Nói lật trời liền lật trời sao!"
"Tôi chỉ muốn nói là, thế sự biến đổi thất thường, anh nói đúng không?" Lục Bình vừa cười vừa nói.
Nói xong, Lục Bình giơ tay lên. Vừa nhìn thấy động tác này, các cô gái trong phòng đều bị đuổi ra ngoài.
"Nói một chút đi. Chuyện thế nào rồi?" Lục Bình hỏi.
"Đã định ra bốn tuyến đường, nhân viên còn đang sàng chọn, dự tính ngày mai có thể xác định."
"Chuyện này, chỉ có tôi biết." Đinh Thanh nói xong, ngẩng đầu nhìn Tiết Hoa Thanh một chút.
"Tôi tín nhiệm Hoa Thanh.”
Lục Bình khoát tay áo. Nhưng ngay sau đó, chủ đề này đã lập tức bị dời sang một chủ đề khác.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh."
"Nói đi."
"Tình cảnh của Lý gia bên kia gần đây không được tốt lắm. Đặc biệt là Lý Ngọc Trân, tôi mơ hồ nhận được một chút tin tức…" Gương mặt Tiết Hoa Thanh lộ vẻ ngưng trọng, nhẹ giọng nói.
Thân thể Lục Bình dựa vào phía sau ghế, ánh mắt híp lại.
Hiện tại Lý Ngọc Trân là con chim hoàng yến trong lồng đang đợi chọn lựa. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, con chim hoàng yến này vẫn luôn hướng về phía bầu trời. Điều này càng làm cho nó trở nên bi thảm và tuyệt mỹ hơn.
"Ai."
"Tình báo không có đổi mới."
"Mình cũng không thể giúp được cô ấy."
"Anh Bình thật sự chuyển hết tiền tiết kiệm của bản thân cho mình?"
"Còn bán cả căn nhà ở quê."
Về đến nhà, Trương Oánh Oánh ngay cả tiếng mẹ gọi đều không nghe thấy, quay đầu chạy vào trong phòng, nhào tới trước giường.
Gương mặt phát nhiệt, đầu óc còn có chút mê muội. Cô đột nhiên lấy điện thoại di động ra, ấn mở giao diện của ngân hàng, duỗi đầu ngón tay tinh tế đếm đếm dãy số thật dài kia. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một khoản tiền lớn như vậy. Cô có chút khẩn trương cũng có chút hoan hỉ. Không phải là hoan hỉ bởi vì tài phú, mà là vui mừng bởi vì đây là quỹ ngân sách cho gia đình của của cô và anh Bình. Không có cô gái nào mà không trầm mê trong sự lãng mạn như này cả.
"Chậc, nha đầu này lại có chuyện gì vậy? Chân tay lóng ngóng…"
Ngoài phòng, mẹ Trương xếp lại ngăn ngắn đôi giày nghiêng lệch của con gái, cùng bạn già nhìn nhau một chút.
"Đêm nay con gái không phải có hẹn với tiểu tử họ Lục kia sao Không phải là bị bắt nạt đó chứ?!"
Cha Trương lập tức thay đổi sắc mặt, ông vội vàng thả công việc trong nhà bếp xuống, hai tay lau lau phía trên tạp dề, vào lúc muốn đi về phía phòng của con gái thì lại bị bạn già nhấn xuống.
"Tôi đi hỏi một chút.
Nói xong. Mẹ Trương đi tới gõ cửa phòng con gái, sau khi nghe thấy lời đáp mẹ Trương mới đẩy cửa ra. Bà lập tức chú ý tới nếp gấp trên ga giường của con gái, rõ ràng là vừa lăn lộn qua một lần. Bà lại nhìn về phía con gái nhà mình, hay lắm, chính là dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân, gương mặt trắng nõn đỏ đến mức có thể nhỏ nước, nhưng trong mắt lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Mẹ Trương chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót, cảm thấy con gái sắp không phải là của mình nữa.
"Kiềm chế!"
"Nhanh kiềm chế! Nước miếng sắp chảy xuống rồi kia!" Bà ghét bỏ nói.
Mẹ Trương ngồi xuống giường con gái, nhìn vào mắt Trương Oánh Oánh, hỏi: "Chuyện gì mà lại vui đến như vậy? Mau nói cùng mẹ một chút."
------
Dịch: MBMH Translate